Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi vặn cổ tay anh ấy, hộp bánh gạo rơi vãi đầy đất: "Vậy em phải có phản ứng thế nào?"
Có lẽ là tôi đã gợi lại ký ức không mấy vui vẻ trong lòng anh ấy, Tống Tri Niên bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Lần trước, tôi cũng từng ép anh ấy như vậy, đè chặt người xuống đầu giường.
Trước kia anh ấy còn miễn cưỡng xem như đối thủ, nhưng mấy năm nay không còn tập luyện, dù ăn uống cũng chẳng tăng cân, vai rộng giờ đã thua tôi.
"Hay em nên tự giác thu dọn đồ đạc, nhường chỗ cho hai người các anh sống cuộc sống lứa đôi hạnh phúc? Đến lúc các anh kết hôn, em sẽ chuẩn bị một món quà lớn?"
Tống Tri Niên chết đứng, dường như hoàn toàn không ngờ, một chuyện nhỏ nhặt như vậy lại chọc giận tôi đến thế.
Tôi mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một sợi xích sắt, quỳ một gối xuống đất.
Sợi xích lạnh toát, đen nhánh, lướt qua lòng bàn tay tôi, từng vòng từng vòng quấn lên mắt cá chân anh ấy.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tống Tri Niên: "Anh à, em sẽ không chúc phúc cho hai người đâu.
Nếu anh nhất quyết đòi kết hôn, vậy thì... chỉ có thể kết hôn với em."
12
Tống Tri Niên đột ngột đá tôi một cú mạnh: "Tống An! Em điên rồi à?"
Tôi nắm chặt lấy cổ chân anh ấy ép chặt vào lồng ngực mình: "Anh à, hôm nay anh mới biết sao? Em yêu anh, là lúc đã phát điên rồi."
Sợi xích sắt va vào nhau leng keng hỗn loạn.
Tống Tri Niên như không cần mạng nữa cắn chặt lấy bờ vai tôi, cắn đến bật máu cũng không chịu buông.
Tôi bóp cằm anh ấy ra, ép viên thuốc vào dưới lưỡi.
Toàn thân Tống Tri Niên run rẩy, ngã nhào trong ranh giới tỉnh táo và mất kiểm soát.
Anh ấy mặc kệ tôi giày vò cả đêm, đến tận khi trời sáng mới chịu thiếp đi.
Dù xích đã bọc vải nhung, nhưng sau một đêm, cổ chân anh ấy vẫn bị cọ đến sưng đỏ.
Tôi cẩn thận bôi thuốc cho anh ấy rồi khoác áo khoác lên người, xách túi tới bệnh viện.
Quả nhiên, Chu Lâm bị đẩy tới bệnh viện rồi.
Ba Chu và viện trưởng vốn có quen biết từ trước, ông còn đặc biệt sắp xếp cho anh ta một phòng học riêng.
Dạo này công ty anh tôi cũng không quá bận, nghỉ vài hôm cũng chẳng ai để ý.
Nhưng chuyện Tống Tri Niên biếng ăn lại khiến tôi đau đầu.
Tôi quỳ dưới tấm thảm, dâng món bò hầm khoai tây mà Tống Tri Niên thích nhất tới bên miệng anh ấy.
Tống Tri Niên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, đôi môi nứt nẻ khẽ mở nhưng toàn nói ra những lời khiến lòng tôi lạnh buốt.