Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Hồi tiểu học, anh ấy đã rất được lòng mấy cô bé trong lớp, thường xuyên có người nhét thư tình vào cặp.
Anh ấy bận rộn làm việc kiếm sống, mệt đến mức gục xuống, mấy bức thư đó đều giao cho tôi xử lý.
Thỉnh thoảng, anh ấy trêu tôi, bảo tôi phải học thật giỏi sau này còn biết viết thư tình cho mấy cô gái mình thích.
Tôi đã học rất chăm.
Cũng đã viết rất nhiều, nhưng anh ấy chưa từng xem qua.
Tống Tri Niên rất thông minh.
Nếu không phải vì phải nuôi tôi, có lẽ anh ấy đã đậu một trường đại học tốt, trong trường gặp gỡ một mối tình ngọt ngào bình thường rồi kết hôn, sinh con.
Nhưng, hết lần này tới lần khác, anh ấy lại vướng phải tôi.
11
Tôi nắm chặt vô lăng, lần nữa bấm gọi cho Tống Tri Niên.
Lần này, đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Em tan làm rồi à... anh ra ngoài ăn cơm... hay em ăn tạm ở bệnh viện đi?"
Tôi bấm còi, đèn cao điểm buổi tối trên phố Lâm An ồn ào đến choáng váng vậy mà Tống Tri Niên vẫn quay đầu nhìn lại.
Qua lớp kính, anh ấy nhìn tôi.
Trong nhà hàng lẩu, khói mù mịt cay đến nhức cả mắt.
Tôi kéo kín cửa sổ xe, vòng quanh đường vành đai ba lần mới về nhà.
Họ trai tài gái sắc, quả là trời sinh một cặp.
Nhưng... tại sao lại là họ?
Tôi mệt mỏi leo lên cầu thang đến nỗi không nhận ra người đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Dưới chân Tống Tri Niên đang đặt một hộp bánh gạo xào đã gói sẵn.
Ngày trước tôi từng lừa anh ấy rằng mình thích ăn món này, thế là anh ấy cứ thường xuyên mua.
Nếu như tôi nói, người tôi thích nhất là anh ấy, vậy tại sao anh ấy lại không tin?
Tống Tri Niên ôm hộp bánh gạo, hí hửng chạy theo sau tôi như khoe báu vật: "Em ăn chưa? Sao em chẳng chịu nói gì thế?
Nói cho em biết nhé, ngoài em ra, chẳng ai dám làm cao với anh đâu.
Cả tòa nhà văn phòng này, ai gặp anh mà chẳng phải ngoan ngoãn gọi một tiếng “Tổng giám đốc Tống:?"
Đèn cảm biến trong hành lang chập chờn sáng tắt, tôi cầm chìa khóa, lặng lẽ nhìn anh ấy: "Vậy có phải em cũng nên chúc mừng “Tổng giám đốc Tống” một câu không?"
Lần này, đến lượt Tống Tri Niên nghẹn lời.
Tôi đẩy anh ấy vào góc tường: "Tổng giám đốc Tống muốn nghe gì? Chúc “trăm năm hạnh phúc” hay “sớm sinh quý tử”?"
Tống Tri Niên ôm khư khư hộp bánh gạo, ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong nhà chưa bật đèn, chỉ có ánh đèn hành lang vàng mờ phản chiếu vào mắt anh ấy, long lanh như ngấn nước: "Tỉnh An... anh chỉ đi ăn một bữa cơm, làm bạn thôi... em đừng phản ứng lớn như vậy được không?"