5
Tôi vốn tưởng chỉ cần thỉnh thoảng giả vờ một chút là xong, ai ngờ mẹ Chu Kiến Tấn lại chuẩn bị hẳn một căn nhà tân hôn, bắt chúng tôi dọn đến đó ở.
Bà còn thuê người theo dõi việc dọn nhà, bất đắc dĩ, tôi và anh ta chỉ đành phải miễn cưỡng chung sống.
Đồ đạc của tôi chẳng nhiều, gói ghém lại cũng chỉ có hai vali. Chu Kiến Tấn đến đón, rồi nói trong căn hộ thuê vẫn còn đồ chưa dọn, cần quay về một chuyến.
Đi theo anh ta trở lại căn nhà trọ năm xưa, vừa mở cửa ra, con mèo nhỏ lập tức nhảy bổ vào lòng tôi.
Bốn năm rồi, vậy mà nó vẫn nhớ tôi, đôi mắt xanh biếc mở to nhìn chằm chằm.
Trong nhà hầu như đã trống trơn, chỉ còn lại hai thùng carton.
Chu Kiến Tấn vào phòng nghe điện thoại, tôi vô tình liếc nhìn trong thùng.
Một thùng là khung leo và chậu cát của mèo.
Thùng còn lại là mấy món lặt vặt, nhưng bên trong lại toàn thứ liên quan đến tôi.
Ảnh chụp chung của hai đứa nhét trong khung, bức tranh ghép cả hai cùng dán, những con thú nhồi bông bắt ở máy gắp, còn có cả những mẩu giấy nhỏ viết lời nhắn gửi cho nhau.
Phủ đầy bụi, bị chất đống trong một thùng giấy bỏ đi.
Những thứ này… chắc là anh ta định vứt cả rồi.
Bốn năm trôi qua, vậy mà vẫn chưa xử lý xong, thật lắm tâm tư.
Đúng lúc ấy, có người thu mua phế liệu gõ cửa, hỏi tôi có muốn bán thứ gì không.
Tôi nhìn hai cái thùng trước mặt — chẳng lẽ anh ta nỡ vứt cả căn nhà nhỏ của mèo?
Thế là tôi xách cái thùng đầy kỷ niệm kia, giao cho người ngoài cửa.
Chú thu mua còn chưa kịp đi thì Chu Kiến Tấn đã lao tới như bay:
“Xin lỗi, cái này tôi không bán.”
“Cô gái kia vừa đưa cho tôi rồi, một lát lại đổi ý, rốt cuộc là sao đây?”
“Xin lỗi, thật xin lỗi, mấy thứ này không phải phế liệu.”
Thấy ông chú có vẻ không vui, anh ta liền đưa cái thùng còn lại ra.
Con mèo nhỏ: “Meo~”
Sau khi người ta đi, anh đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn tôi:
“Lục Tri Vi, em hận tôi đến mức này sao?”
Tự dưng tôi lại thấy tức, nhún vai:
“Đúng vậy. Anh chẳng phải cũng rất hận tôi à?”
“Anh chưa từng nghĩ như thế.”
Nói dứt, anh quay lưng đi, ôm chặt cái thùng vào lòng như giận dỗi.
Tôi đứng bên cạnh, thoáng ngẩn người.
Chu Kiến Tấn lúc này, khác hoàn toàn với bộ dạng phóng túng trong quán bar năm đó.
Anh ta làm sao có thể trước mặt tôi mãi giữ bộ dáng vô hại, ngoan hiền đến vậy?
Nếu không phải năm đó tôi vô tình tận mắt chứng kiến, e rằng cả đời này vẫn bị anh ta che giấu trong bóng tối.
6
Sau khi cùng Chu Kiến Tấn dọn xong nhà, thấy trong căn hộ mới con mèo nhỏ đã có khung leo mới và ổ ngủ riêng, tôi mới hơi yên tâm.
Bận rộn cả ngày, tôi mệt đến mức gục trên sofa ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, trên người đã được đắp một tấm chăn mỏng, thoang thoảng mùi hoa dành dành, khẽ ngửi kỹ còn lẫn hương tiểu huệ.
Đó chính là mùi hương nước hoa tôi từng thích nhất.
Chống tay ngồi dậy, tôi mới phát hiện Chu Kiến Tấn đang nằm ngủ dưới sàn.
Anh ta cũng chẳng thấy lạnh sao?
Tôi thuận tay ném tấm chăn lên người anh ta, rồi tựa người ngồi dậy.
Đúng lúc đó Chu Kiến Tấn cũng tỉnh, nhìn thấy chiếc chăn trên người, ánh mắt bỗng sáng lên một cách khó hiểu.
Tôi nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đi.
Dáng vẻ ấy… trông chẳng khác nào chú chó nhỏ cầu xin được thương hại.
Lúc này điện thoại tôi vang lên, tiện tay nhấn nghe, chế độ loa tự động bật.
“Chị ơi, em đậu rồi! Nghiên cứu sinh trường A đó nha! Mau khen em đi!!”
“Cảm ơn chị đã giúp em suốt một năm qua! Yêu chị nhiều lắm!”
“Đợi thêm một thời gian nữa, em sẽ quay về gặp chị…”
Là em trai tôi. Suốt một năm ôn thi của nó, tiền bạc đều do tôi chu cấp.
Tôi mừng thay cho nó, chúc mừng rồi trò chuyện thêm vài câu, sau đó nó vội vàng đi báo tin vui cho người khác, liền cúp máy.
Không biết từ lúc nào, Chu Kiến Tấn đã ngồi cạnh tôi, gương mặt đen kịt.
“Cái thằng em trai đó có gì giỏi đâu. Vẫn còn đi học, còn phải dựa vào em chu cấp.”
Tôi trừng mắt, giọng gay gắt:
“Nó là người thân của tôi. Tôi không giúp nó thì giúp ai?”
“Phải phải, vậy nó mới là người thân à? Thế tôi sao không được tính?”
Không biết có phải ảo giác không, nhưng giọng điệu anh ta nghe… chua loét.
Tôi chẳng buồn đáp lại, chỉ chợt nhớ tới một chuyện hệ trọng. Tôi nghiêm túc dặn dò:
“Anh có thể tìm phụ nữ bên ngoài, nhưng cấm mang về đây. Nếu không, tôi sẽ nói hết sự thật với mẹ anh!”
“Em nghĩ anh là loại người đó à? Anh không bao giờ làm thế. …À mà đúng rồi, em cũng không được đưa cái cậu nhỏ nào về đây đâu. Anh nhìn thấy sẽ thấy khó chịu lắm.”
“…”
Sống chung dưới một mái nhà, chúng tôi phân phòng ngủ riêng.
Kỳ lạ là, ngày nào anh ta cũng chuyển tiền cho tôi.
Hôm nay năm vạn, mai mười vạn, ngày kia thì tặng hẳn một căn hộ Thang Thần Nhất Phẩm…
Tôi hỏi anh ta tại sao phải làm thế, anh chỉ đáp:
“Anh thích chuyển tiền cho vợ.”
“…”
Nhắc đến mới nhớ, hai quyển giấy đăng ký kết hôn kia anh vẫn chưa trả lại cho tôi.
Nhưng nghĩ lại, một năm sau cũng sẽ đi ly hôn, tạm để anh ta giữ cũng chẳng sao.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, anh ta hầu như ngày nào tan làm cũng về nhà sớm.
Đây là sau khi đi làm thì tự nhiên kiêng nữ sắc sao? Bên cạnh đến một người phụ nữ cũng không có.
Thanh Lau Truyen