7
Sau một tháng yên ổn, Chu Kiến Từ tìm đến tôi.
Anh ta hẹn tôi ở bờ biển.
Người đến mặc áo thun đen cùng quần jean rách, đội mũ lưỡi trai. Rõ ràng là anh em song sinh, nhưng khí chất của Chu Kiến Từ và Chu Kiến Tấn khác nhau một trời một vực.
Anh ta ngậm điếu thuốc, định châm l/ử/a, thấy tôi nhíu mày thì lại cất bật l/ử/a đi.
“Này, Lục Tri Vi, em gái cô rốt cuộc đang ở đâu?”
Gió biển rít lạnh rát cả da mặt, tôi lắc đầu nói mình không biết.
Chu Kiến Từ chống trán ngồi xổm, cười khổ:
“M* nó, con đàn bà điên ấy quẹt nát thẻ tín dụng của tôi, ngay cả vài nghìn trong hạn mức thanh toán thân mật cũng vét sạch.”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nói nhất định phải lôi được Lục Bối ra.
Tôi chỉ đáp:
“Chuyện của hai người, tôi không rõ. Tôi cũng chẳng gặp lại nó.”
Chu Kiến Từ bất lực lắc đầu, rồi đổi chủ đề:
“Nghe nói dạo này cô lại ở cùng anh tôi? Tốt quá nhỉ.”
“Lúc trước Lục Bối đòi kết hôn với tôi, tôi thấy con bé còn chưa đủ hai mươi thì cưới xin gì.
Ai ngờ nó cầm chứng minh thư của cô.
Lúc đó tôi nhớ ra cô và anh tôi từng yêu nhau, cô đi rồi, anh tôi cứ hồn bay phách lạc mãi.
Thế là tôi mới nghĩ thôi thì giúp anh ta một tay, bèn lấy chứng minh của anh ta đi kết hôn.”
Tôi lớn hơn Lục Bối bốn tuổi, năm nó lấy chứng minh của tôi đi đăng ký, vừa khéo tôi đủ tuổi kết hôn.
Một đôi trời sinh… đúng là rồng phượng tương phùng.
“Chu Kiến Từ, anh có bao giờ nghĩ làm vậy là tổn thương tôi không?”
Tôi và Chu Kiến Tấn chia tay, vốn là để cắt đứt sạch sẽ mọi dây dưa.
Thế mà hay lắm, anh ta lại đi tìm sợi dây đỏ, buộc chúng tôi c/h/ế/t dính vào nhau.
“Xin lỗi.”
Gió chiều ở Giang Lãng Loan thổi qua, hơi ẩm nặng nề. Tôi vén mấy sợi tóc rối, nghiêm túc nhìn người con trai cợt nhả trước mặt.
Anh ta có gương mặt giống hệt Chu Kiến Tấn, đến khi trời tối hẳn, tôi còn lẫn lộn tưởng mình đang đối diện với một Chu Kiến Tấn khác.
Anh ta ngỏ ý đưa tôi về. Khi ngang qua một quán bar trong trung tâm, bước chân tôi chợt khựng lại.
Đó chính là nơi bốn năm trước tôi bắt gặp Chu Kiến Tấn ngoại tình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bốn năm rồi.
Biểu hiện khác thường của tôi không thoát khỏi ánh mắt Chu Kiến Từ. Anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn theo hướng quán bar.
Như gợi mở câu chuyện, anh cười tự giễu:
“Chỗ này hả, hồi trẻ tôi hay tới lắm. Chơi bời thâu đêm, giờ thì không kham nổi nữa.”
“Vậy sao? Anh cậu cũng hay đến đó.”
Tôi thuận miệng đáp.
“Anh tôi? Cô đùa à? Anh ấy bảo thủ thế nào, còn cấm d/ụ/c nữa. Trong mắt chỉ có mỗi cô thôi, sao mà dính vào mấy nơi thế này được.”
“Anh ta còn dị ứng rư/ợ/u, hầu như không uống. Trong ấn tượng của tôi, anh ta chưa từng đặt chân tới đây. Chắc cô nhớ nhầm rồi.”
“Không. Tôi tận mắt thấy. Hôm ấy tôi đi tìm Lục Bối, anh ta ngồi đó, ôm một cô gái uống rư/ợ/u , còn hôn nhau. Tôi còn nghe người ta bàn tán anh ta lăng nhăng, phản bội.”
Chu Kiến Từ khựng lại, rồi chậm rãi nói:
“Chị dâu, có khi nào… người chị thấy chính là tôi?”
Tôi cau mày, trừng mắt nhìn anh ta.
“Ngại thật, chuyện kiểu đó tôi hay làm lắm.”
“…”
“Cô nhớ rõ ngày nào không, để tôi xác nhận giúp?”
“… 1/6/2020.”
Tôi nhớ rất rõ. Lúc đó, sau khi rời khỏi quán, việc đầu tiên tôi làm là mua chiếc hamburger bò mà Chu Kiến Tấn thích nhất.
Nghĩ rằng anh đến tìm tôi thì sẽ được ăn ngay.
Nhưng đổi lại, tôi thấy cảnh tượng bản thân vĩnh viễn không muốn thấy.
Sau đó, tôi không do dự, lập tức nói chia tay.
“Ha, thì ra hôm đó à. Là sinh nhật của Lục Bối.
Nó trốn học bắt tôi tổ chức cho.
Tôi đợi ở đây, ai ngờ nó leo tót vào net chơi game, bỏ mặc tôi.
Thế nên tôi tiện tìm một cô gái uống rư/ợ/u cùng. …Chị dâu, chuyện vậy mà chị cũng nhận nhầm, chứng tỏ chị vẫn chưa hiểu anh tôi đâu.”
“…”
“Nhưng anh tôi cũng lạ thật. Đường đường là tổng tài tài sản hàng tỷ, vậy mà cứ nhất quyết sống mãi trong căn trọ tồi tàn.
Không chỗ đậu xe, điện thì cúp liên miên, ống nước thì rò rỉ.
Ai khuyên cũng không nghe. …Này, chẳng lẽ hai người chia tay cũng vì lý do đó à?
Ê, Lục Tri Vi! Sao chị lại chạy thế…”
Giọng Chu Kiến Từ dần bị tôi bỏ lại phía sau. Tôi cắm đầu chạy về phía trước, giơ tay gọi xe.
Tôi muốn về ngay, phải về ngay để giải thích với Chu Kiến Tấn.
Đến khi dừng lại ở ngã tư, tôi mới phát hiện nước mắt mình đã chảy ướt cả mặt.
Tôi nhớ tới Chu Kiến Tấn của bốn năm trước, nhớ tới sợi dây chuyền vàng, nhớ tới dáng vẻ anh say khướt.
Khi đó chúng tôi chẳng có tiền, mà sợi dây chuyền ấy lại đắt như vậy.
Anh đã uống bao nhiêu rư/ợ/u, bàn bao nhiêu cuộc làm ăn mới có được khoản thưởng mua quà cho tôi vào ngày Quốc tế Thiếu nhi?
Trước mắt tôi là dòng xe cộ đông đúc, thời gian cũng cuồn cuộn trôi qua như nước.
Tôi từng cố gắng quên anh, nhưng anh hình như chưa từng định xóa tôi khỏi đời mình.
Cho dù, ngày ấy chính tôi đã buông những lời cay nghiệt làm anh tổn thương.
Tôi không kìm được nữa, mở danh bạ tìm số anh.
Đúng lúc định gọi đi, một cuộc gọi đã hiện đến trước.
8
Là Lục Bối.
Với đứa em gái ngỗ nghịch này, tôi thật sự chẳng còn cách nào. Từ nhỏ nó đã thích chống đối tôi, cha mẹ mất đi, nó càng buông thả, chẳng kiêng dè điều gì.
Hút th/u/ố/c, uống rư/ợ/u, đánh nhau, xăm mình, vào bar, yêu đương. Người khác mười mấy tuổi còn đang chăm chỉ học hành, nó thì toàn làm mấy chuyện chẳng đâu vào đâu.
Mười chín tuổi mang thai, trộm chứng minh thư của tôi đi đăng ký kết hôn.
Chuyện đó, tôi giờ không nhắc lại, nhưng không có nghĩa là tôi định tha thứ cho nó.
Chúng tôi từng cãi nhau vô số lần, lần cuối là khi tôi khuyên nó quay về trường chuẩn bị thi đại học. Nó chửi tôi bằng đủ lời khó nghe, rồi đùng đùng bỏ đi, từ đó không bao giờ trở lại.
Lúc ấy tôi còn là sinh viên, không thể vừa học vừa quản nó, đành buông xuôi, mặc kệ nó sống hoang dại thế nào thì sống.
Dù sao cũng sắp thành niên rồi, lựa chọn của bản thân phải tự chịu trách nhiệm.
Nhiều năm rồi tôi chưa gặp lại nó. Tiếng chuông điện thoại dồn dập, hệt như tính khí nóng nảy của Lục Bối.
Tôi trượt tay nghe máy, đầu dây kia vang lên tiếng gậy gộc va chạm lộn xộn.
Giọng Lục Bối nức nở:
“Chị… em ngã rồi, đau lắm, chị tới giúp em đi… hu hu, đau quá…”
“Em đang ở đâu?”
Nghe nó khóc, tim tôi siết chặt.
Tôi nhớ lại năm xưa, khi trong nhà không còn gì ăn, chúng tôi đói mấy ngày liền. Nó đói đến mức sắp ngất, nằm trong lòng tôi mà khóc yếu ớt:
“Chị ơi, chị… em có c/h/ế/t đói không?”
Tiếng khóc khi ấy khiến tôi xé lòng. Và giờ cũng vậy.
“Vịnh Bắc Hải, phòng 4607.”
Nó đọc rõ ràng số phòng, rồi tắt máy ngay.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi bắt xe lao thẳng tới khách sạn Bắc Hải Loan.
Tôi thoáng định gọi cho Chu Kiến Từ báo rằng đã tìm thấy Lục Bối, nhưng sợ nếu anh ta nóng giận thì sẽ làm hại nó.
Tới nơi, tôi quẹt thẻ mở cửa phòng 4607, một luồng khói mù ập tới.
Ý thức tôi nhanh chóng rơi vào mơ hồ.
Trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Lục Bối đeo khẩu trang, tay cầm sợi dây thừng bước về phía mình.
Khi tỉnh dậy đôi chút, trong cơn nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe tiếng nó nói:
“Chị à, xin lỗi nhé.
Chu Kiến Từ tìm được em thì chắc chắn không tha.
Hắn chỉ muốn ngủ với em thôi. Dù sao chúng ta trông cũng giống nhau, ngủ ai chẳng thế.
Vậy lần này chị thay em hưởng đi.”
“Hơn nữa, chị mới là vợ hợp pháp của hắn. Hợp tình hợp lý, chẳng phạm pháp đâu, vất vả cho chị chút nhé.”
Nó vừa nói vừa trói ngược tay tôi bằng dây, dán băng dính đen lên miệng.
Tôi điên cuồng lắc đầu, tay chân quẫy đạp phản kháng.
Nhưng nó mặc kệ, còn bồi thêm một câu:
“Nghe nói bạn trai cũ của chị chính là anh hắn. Dù sao cũng giống nhau, chị tạm bợ đi, coi như lời này em báo đáp tình chị em.”
Dứt lời, nó nhảy thẳng qua cửa sổ.
Tôi chẳng thể mở miệng, chỉ thấy mồ hôi và nước mắt hòa lẫn trên mặt.
Khoảnh khắc đó, tôi tuyệt vọng nhớ tới Chu Kiến Tấn.
Tôi vẫn muốn giải thích với anh.
Dù hiểu lầm chẳng thể xóa, nhưng bốn năm nay anh hận tôi biết bao.
Cho dù chúng tôi không còn khả năng ở bên nhau, tôi vẫn muốn bù đắp chút gì đó cho anh.
“Vi Vi!”
Là giọng của Chu Kiến Tấn… Tôi đang mơ sao?
Cửa phòng bị đá bật tung, cửa kính phòng tắm gần đó vỡ loảng xoảng.
Người đàn ông lao vào… dường như chính là Chu Kiến Tấn.
Tôi gạt nước mắt, chớp mắt liên hồi, mong nhìn rõ hơn.
Dáng anh lao nhanh tới, miệng mấp máy, nhưng tôi nghe không rõ.
Trong tuyệt vọng, tôi vừa khóc vừa lắc đầu cầu xin đừng làm hại mình.
Khi anh đến gần, tôi nhìn rõ nốt ruồi nơi sống mũi, vết sẹo trên cánh tay. Chính là Chu Kiến Tấn.
Trái tim đè nặng tựa nghìn cân của tôi mới dần buông xuống.
Anh cởi trói cho tôi, xé băng dính trên miệng. Tôi đã khóc đến run rẩy, toàn thân kiệt sức, chỉ còn biết mặc anh ôm chặt vào lòng.
Lần này tôi nghe rõ:
“Không sao rồi, anh tới rồi.”
Anh gạt mái tóc rối trên trán tôi, lau khô nước mắt. Bàn tay ấy chảy m/á/u, vì vừa bị kính vỡ cứa vào.
Tôi run run nắm lấy cổ tay anh, cố gắng cầm m/á/u cho anh.
Nhưng khi anh thấy dấu hằn đỏ trên cổ tay tôi vì bị dây thừng siết, mắt anh đỏ hoe, giọng nghẹn ngào lặp đi lặp lại:
“Xin lỗi, Vi Vi… Anh tới muộn rồi.”
“Xe cứu thương sắp tới, em đừng động đậy nữa.”
Tôi ngoan ngoãn gục vào lòng anh, nhưng nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, hơi thở dồn dập. Chu Kiến Tấn bật điều hòa, nhưng vô ích.
Tôi vùng khỏi vòng tay anh, tay kéo áo anh.
Anh sững lại, giọng khàn:
“Vi Vi, đừng thế.”
“Nhưng em khó chịu lắm…”
Ý thức tôi dường như bị kéo vào sa mạc khát khô, cơ thể khao khát nguồn nước mát lạnh.
Tôi ôm lấy cổ anh, mặc kệ sự kháng cự, hôn lên môi anh trong hỗn loạn.
Khuôn mặt anh ửng đỏ, ánh mắt bùng cháy, lý trí yếu ớt bị đốt trụi.
Trước khi mất kiểm soát, anh vẫn thì thầm hỏi:
“Em sẽ không hối hận chứ, Vi Vi?”
Tôi lắc đầu, thở dốc:
“Đừng dài dòng nữa… Em chịu hết nổi rồi…”
Trong màn đêm mỏng manh, làn nhiệt cuồng nhiệt cuộn trào.
Máu từ tay anh loang lổ khắp ga giường trắng, lấm tấm trên người tôi.
Trời hửng sáng, sương mù tan, tôi dần tỉnh lại.
Mệt đến chỉ còn lại hơi thở, tôi nhắm mắt gom góp lý trí.
Chu Kiến Tấn thì như cái máy ghi âm đầy pin, cứ hỏi đi hỏi lại:
“Thế nào? Hài lòng không?”
“Anh giỏi hơn hắn đúng không?”
“Hắn có hôn em như anh hôn không?”
Ngón tay anh vẽ vòng trên bụng tôi, rồi điểm một chỗ, hỏi:
“Chỗ này, hắn chắc chắn chưa từng chạm”
Thanh Lau Truyen