Anh Chàng Câm Ngày Ấy - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 5
10.
 
Ở trong biệt thự của Thẩm Luật ăn bám suốt nửa tháng, tôi bắt đầu muốn về nhà.
 
Anh xoa sau gáy: “Đau đầu.”
 
Câu nói nhẹ bẫng, thậm chí còn mang theo chút giọng điệu làm nũng vô lý.
 
Tôi nhìn anh xoa sau gáy, ngọn lửa bị kìm nén suốt nửa tháng bùng phát.
 
Nửa tháng nay, tôi giống hệt bảo mẫu tùy gọi tùy đến.
 
Bị anh dùng cái lý do “di chứng chấn động não” rẻ tiền đó mà buộc chặt bên người.
 
Rót trà, bưng nước, bầu bạn ăn uống.
 
Nhưng tôi đã quen với những ngày tháng tự do.
 
Cứ giam tôi bên cạnh thế này, khác gì nuôi chó đâu.
 
Tôi chịu đủ rồi.
 
“Thẩm Luật.”
 
Tôi hít sâu một hơi.
 
“Anh còn định chơi cái trò này đến bao giờ?”
 
Bàn tay anh đang xoa gáy khựng lại, ngẩng mắt nhìn tôi: “Trò gì?”
 
“Trò ‘não hỏng’ này chứ trò gì nữa!”
 
Giọng tôi cao hơn một chút.
 
“Não anh hoàn toàn không có vấn đề gì. Anh cứ nhốt tôi ở nhà anh làm gì?”
 
“Là để trả thù chuyện năm đó tôi bỏ đi không lời từ biệt sao?”
 
“Thẩm Luật, đã 5 năm rồi, sao anh vẫn trẻ con thế này?”
 
Vẻ thờ ơ trên mặt anh biến mất.
 
Anh hạ tay xuống, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt tối đến đáng sợ.
 
“Đúng.”
 
Anh thẳng thắn thừa nhận, giọng lạnh như băng.
 
“Tôi chính là trẻ con như thế.”
 
“Tôi chính là trả thù em, tôi chính là không thể buông bỏ!”
 
“Phương Tri Ý, đừng quên, ngày xưa là em chủ động theo đuổi tôi!”
 
“Đuổi được rồi lại hời hợt vứt bỏ. Em coi tôi là gì? Là con chó em muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi sao?”
 
“Có hứng thì kéo về chơi đùa, chán rồi thì đá đi.”
 
“Đến một lý do tử tế cũng không thèm cho…”
 
“Em có biết 5 năm nay tôi đã sống thế nào không? Em nói biến là biến, không một lời nhắn.”
 
“Tôi tìm khắp nơi, thậm chí từng bước đến từng đồn cảnh sát!”
 
“Biết bao người khuyên tôi đừng tìm nữa, thậm chí… có người nói em c/h/ế/t rồi.”
 
“5 năm đó, suốt 1.825 ngày.”
 
Anh đỏ mắt, ánh sáng trong đôi đồng tử đen vụn vỡ tán loạn.
 
“5 năm qua, ý niệm duy nhất chống đỡ tôi sống tiếp chính là tìm ra em.”
 
“Em có biết tôi đã khao khát tìm được em đến mức nào không? Em có biết không?”
 
Anh nghẹn ngào chất vấn.
 
Những ký ức cố tình niêm phong nay ầm ầm mở khóa, ào ạt ùa về.
 
5 năm trước, khi có tin ba tôi ép tôi đi liên hôn.
 
Tôi từng tìm đến Thẩm Luật một lần.
 
Trong căn phòng thuê nhỏ hẹp mà ấm áp, tôi quấn lấy ngón tay anh, mơ hồ hôn anh.
 
“Đồ câm nhỏ, nếu một ngày em bỏ đi… anh sẽ làm sao?”
 
Động tác của anh khựng lại, lập tức ngẩng đầu.
 
Đôi mắt vốn dịu dàng bỗng mở lớn.
 
Bên trong ngập đầy hoảng hốt và sợ hãi.
 
Anh lắc đầu thật mạnh, ngón tay vội vã vạch chữ trong lòng bàn tay tôi.
 
Vì quá gấp gáp, nét chữ trở nên loạn xạ.
 
“Đừng đi.”
 
Anh viết đi viết lại không ngừng.
 
Đêm đó, anh ôm tôi thật chặt, ôm suốt cả đêm.
 
Nước mắt nóng hổi, lặng lẽ thấm ướt hõm vai tôi.
 
Anh không nói được, tất cả lời van xin đều hóa thành dòng lệ bỏng rát.
 
Thế nhưng, tôi vẫn đi.
 
Đi dứt khoát, không ngoảnh lại.
 
Giờ phút này, Thẩm Luật trước mặt chồng chéo lên hình ảnh chàng trai câm năm xưa.
 
Thậm chí còn đau đớn, tuyệt vọng hơn.
 
Bởi suốt 5 năm dài đằng đẵng tìm kiếm và chờ đợi.
 
Đã kéo dãn nỗi đau ấy đến vô tận.
 
Anh chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống từ khóe mắt.
 
Nhưng anh lại như không hề hay biết.
 
Đôi mắt đen c/h/ế/t lặng dán chặt vào tôi.
 
“Phương Tri Ý…”
 
Anh khẽ hỏi, từng chữ nện thẳng vào tim tôi.
 
“5 năm qua, em có từng nhớ đến tôi không? Dù chỉ một lần thôi?”
 
Cảm xúc trong tôi bùng nổ.
 
5 năm dằn vặt, nhớ thương và áy náy gào thét xé nát trái tim.
 
Tôi bước đến, ngồi lên đùi anh.
 
Bàn tay siết chặt sau gáy anh.
 
Mạnh mẽ đặt xuống một nụ hôn.
 
Nụ hôn này chẳng có quy củ, chỉ toàn vội vàng, dữ dội.
 
Cả người Thẩm Luật cứng đờ.
 
Anh hoàn toàn sững sờ ngồi trên sofa, để mặc tôi cướp đoạt.
 
11.
 
Tôi thật sự rất nhớ anh chàng câm nhỏ của mình.
 
Ở Saint Moritz trượt tuyết, ở Na Uy ngắm cực quang.
 
Ở Bali nhìn biển, ở Ai Cập đi qua những kim tự tháp.
 
Tôi vẫn thường nghĩ.
 
Sau khi tôi rời đi, anh chàng câm nhỏ ấy có phải ngày nào cũng khóc không.
 
Anh vốn hay khóc như thế, chắc chắn là sẽ khóc.
 
Trong ban nhạc, bọn họ có còn bắt nạt anh không?
 
Tôi đã để lại cho anh rất nhiều rất nhiều tiền.
 
Anh có dùng không?
 
Bệnh của em gái anh liệu có khỏi không? Tôi còn đặc biệt tìm bác sĩ giỏi nhất từ thành phố bên cạnh đến khám.
 
Anh chàng câm nhỏ ấy có từng nhớ đến tôi không?
 
Vào lúc nào?
 
Khi chơi bass trong quán bar?
 
Khi ở trong phòng bệnh viện?
 
Hay là trong căn phòng thuê nhỏ hẹp ấy.
 
Ngoài trời đổ mưa.
 
Anh nằm một mình trên giường.
 
Nụ hôn này mang theo vị mằn mặn, không phân rõ là nước mắt của anh hay của tôi.
 
Ban đầu anh chỉ cứng ngắc chịu đựng.
 
Nhưng rất nhanh, cảm xúc bị dồn nén suốt 5 năm tìm được lối thoát.
 
Anh phản công, cánh tay siết chặt lấy eo tôi.
 
Mạnh đến mức gần như muốn nghiền nát tôi vào m/á/u thịt anh.
 
Không khí bị rút cạn, lồng ngực đau nhói.
 
Trước mắt tôi dần tối lại.
 
Thẩm Luật phát hiện, lập tức rời khỏi môi tôi.
 
Trán anh tựa vào trán tôi, thở dốc dữ dội.
 
Đôi mắt vẫn đỏ, nhưng lớp băng giá bên trong đã tan vỡ.
 
“Phương Tri Ý…”
 
Giọng anh khàn khàn: “Em coi đây là gì? Vả một cái rồi lại cho viên kẹo sao?”
 
Tôi nhìn anh, giọng mình cũng khàn khàn chẳng kém.
 
Ngón tay khẽ vuốt qua khóe mắt ướt của anh.
 
“Đồ câm nhỏ, tôi luôn rất nhớ anh.”
 
“Năm năm qua, lúc nào cũng nhớ anh.”
 
Tôi nhắm mắt lại, hồi tưởng về những ngày tháng chật vật.
 
Ba tôi vốn là người nói một không hai.
 
Ông bảo tôi đi liên hôn, thì tôi nhất định phải đi.
 
Suốt 5 năm ở nước ngoài, tôi không dám gửi cho Thẩm Luật bất kỳ tin tức nào.
 
Tôi sợ nghe thấy giọng anh, sợ biết tin anh.
 
Tôi sẽ không kìm được mà bay về ngay lập tức.
 
Anh khi đó không quyền không thế, nếu ba tôi phát hiện chính sự tồn tại của anh khiến tôi chống đối liên hôn…
 
Thủ đoạn của ông ấy…
 
Anh khi ấy không có chỗ dựa, tôi làm sao dám đánh cược.
 
Thẩm Luật im lặng lắng nghe, cánh tay vòng quanh eo tôi càng siết chặt.
 
“Tôi là người nhà họ Thẩm, ba em không dám động đến tôi.”
 
Tôi trợn mắt.
 
“Làm sao tôi biết được chứ.”
 
Nếu sớm biết anh là người thừa kế nhà họ Thẩm.
 
Tôi cần gì phải lang bạt trốn tránh khắp nơi như vậy.
 
“Được thôi.”
 
Anh lại hỏi: “Vậy sau này, lúc em về rồi đã biết, sao vẫn đối xử với tôi như thế?”
 
Chuyện này thì…
 
Tôi nghĩ một chút.
 
“Công chúa tuyệt đối không bao giờ cúi đầu!”
 
5 năm trước là tôi biến mất.
 
5 năm sau gặp lại.
 
Nếu anh không nói rằng anh vẫn yêu tôi.
 
Tôi nào dám thổ lộ trước.
 
Thẩm Luật nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
 
Mới cố kìm lại bàn tay đang muốn gõ lên đầu tôi.
 
Anh vùi mặt thật sâu vào lồng ngực tôi.
 
“Vậy lần này, em sẽ không chạy nữa chứ.”
 
Tôi khẽ vuốt tóc anh từng chút một.
 
“Ngay lần đầu gặp, tôi chẳng đã nói rồi sao.”
 
“Tôi sẽ không chạy.”
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo