Anh Chàng Câm Ngày Ấy - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
8.
 
Hôm sau, tôi còn đang ngủ.
 
Đã nghe thấy tiếng Thẩm Luật và Chu Tĩnh trò chuyện dưới lầu.
 
Tôi mở cửa.
 
Anh đang ngồi trên sofa xem máy tính bảng, Chu Tĩnh ngồi ngay bên cạnh.
 
Cô ấy chỉ vào chiếc bánh đặt trên bàn.
 
“Biết anh không thích đồ ngọt, nhưng loại hạt dẻ mới ra này thật sự ngon, không ngấy đâu, anh thử xem.”
 
Logo trên hộp bánh tôi nhận ra ngay.
 
Cửa tiệm ấy năm năm trước đã nổi tiếng cung không đủ cầu, huống chi là bây giờ.
 
Chu Tĩnh tiếp lời: “Tôi xếp hàng tận hai tiếng đó, anh nể tình cũng nên ăn thử một miếng.”
 
Thẩm Luật nhấc mắt lên, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
 
“Cảm ơn.”
 
“Còn khách sáo gì nữa.”
 
Chu Tĩnh cười dịu dàng.
 
Nam thanh nữ tú, nhìn qua đúng là xứng đôi.
 
Tôi khẽ khép cửa lại, quay về phòng.
 
Năm chúng tôi quen nhau đến năm thứ hai, sinh nhật 20 tuổi của Thẩm Luật.
 
Tôi nổi hứng, muốn tự tay làm bánh kem cho anh.
 
Khi ấy còn trẻ, cứ nghĩ đồ tự làm mới thật sự có ý nghĩa.
 
Nhưng tôi đúng là sát thủ nhà bếp.
 
Hăng hái đi mua bột mì, trứng, kem tươi, còn có xoài – thứ anh thích nhất.
 
Kết quả thì khỏi nói.
 
Suýt nữa n/ổ tung cả phòng bếp.
 
Cuối cùng mang ra được chiếc bánh kem…
 
Kem trét lổm chổm, méo mó xiêu vẹo.
 
Thậm chí còn hơi khét.
 
Đến tôi nhìn cũng hết muốn nhìn.
 
“Vứt đi cho rồi.”
 
Nhưng Thẩm Luật lại nhận lấy.
 
Anh cắm nến, ngoan ngoãn ước nguyện.
 
Rồi cẩn thận xúc một thìa lớn.
 
Như thể đó là bảo vật vô giá.
 
Anh ăn một cách say sưa, còn xúc thêm một thìa nhỏ đưa cho tôi.
 
Tôi bán tín bán nghi nếm thử.
 
Rất khó ăn, còn vương vị tanh của trứng.
 
Tôi nhổ ra ngay.
 
“Đừng ăn nữa, đồ câm nhỏ!” Tôi muốn móc ra thứ trong miệng anh.
 
Anh giữ lấy tay tôi.
 
Trong lòng bàn tay tôi, chậm rãi viết xuống.
 
“Ngon.”
 
“Cảm ơn.”
 
Cuối cùng, tôi vẫn liều mạng cùng anh ăn hết cái bánh dở tệ ấy.
 
Tối hôm đó, chúng tôi một người một miếng, chia nhau từng thìa.
 
Cuối cùng, tôi nghịch ngợm bôi kem lên chóp mũi anh.
 
Anh sững lại một chút, rồi cũng học theo.
 
Ngón tay chấm kem, điểm nhẹ lên trán tôi.
 
Hai đứa nhìn nhau, cười nghiêng ngả.
 
Anh không biết nói.
 
Tất cả vui vẻ và cưng chiều đều gói gọn trong đôi mắt đẹp ấy.
 
Trong suốt, sáng lấp lánh như chứa đầy sao trời.
 
Không khí ngập mùi ngọt ngào của kem tươi.
 
Cùng hương sạch sẽ, thanh mát trên người anh hòa quyện.
 
Ký ức ào về như thủy triều.
 
Thế nhưng tiếng cười nhỏ dưới lầu lại không ngừng nhắc nhở tôi.
 
Đó chỉ là chuyện đã qua.
 
Anh chàng câm từng một lòng một dạ với tôi… sớm đã không còn nữa.
 
Bây giờ, trước mặt tôi, chỉ còn Thẩm Luật.
 
 
 
9.
 
Trong phòng buồn bực cả nửa ngày, bụng đói lép kẹp, trước ngực dính chặt vào lưng.
 
Đợi dưới lầu yên ắng mới dám đi xuống.
 
Không thấy Thẩm Luật đâu.
 
Nhưng cái bánh kem vẫn còn trên bàn.
 
Tôi lượn một vòng trong bếp, chẳng tìm được gì ăn.
 
Đành đưa mắt ngắm cái bánh kem kia.
 
Tôi chỉ nhìn thôi, chứ không ăn.
 
Bánh hạt dẻ Mont Blanc, tạo hình đẹp mắt vô cùng.
 
Trong lòng tôi giằng co dữ dội, còn chưa quyết định thì cửa lớn mở ra.
 
Thẩm Luật từ bên ngoài bước vào, tay cầm chìa khóa xe.
 
Anh thấy tôi đứng trước cái bánh, bước chân khựng lại, giọng điệu nhàn nhạt.
 
“Đói rồi à? Muốn ăn thì cứ ăn.”
 
Có ý gì đây? Bố thí cho tôi sao?
 
Hay là lấy đồ tình nhân anh mua đến cho tôi ăn?
 
Cơn giận xộc thẳng lên đầu, tôi hất mạnh cái bánh vào thùng rác.
 
“Tôi, Phương Tri Ý, dù có c/h/ế/t đói, nhảy từ đây xuống, cũng không thèm ăn bánh của anh!”
 
Thẩm Luật sững lại, rất lâu sau mới nghiến răng phun mấy chữ.
 
“Vậy thì c/h/ế/t đói đi!”
 
Nói xong, anh đóng cửa cái rầm.
 
Biệt thự lập tức yên tĩnh trở lại.
 
Tôi ôm bụng đói từ 12 giờ, kéo dài tới tận 5 giờ chiều.
 
Thật sự không chịu nổi nữa rồi.
 
Trong tủ lạnh có đủ nguyên liệu, nhưng bảo tôi tự nấu cho mình ăn… thà c/h/ế/t đói còn hơn.
 
Muốn gọi đồ ăn ngoài, phát hiện cái nơi quỷ quái này chẳng ai giao.
 
Dù sao cũng là khu nhà giàu, nhà nào chả có bảo mẫu.
 
Cũng chẳng bắt được taxi.
 
Muốn về cũng không về nổi.
 
Vì nhà nào cũng có xe riêng.
 
Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở cái bánh trong thùng rác.
 
Thẩm Luật chắc chẳng thèm để ý đến sống c/h/ế/t của tôi nữa.
 
Dù sao anh đã nói hôm nay sẽ để tôi c/h/ế/t đói.
 
Dằn vặt một hồi, tôi moi cái bánh ra khỏi thùng rác.
 
Bánh bị dập méo, nhưng hộp vẫn đậy kín, bên trong chắc vẫn ăn được.
 
Tôi mở hộp, dùng ngón tay quệt một miếng nhỏ cho vào miệng.
 
… Ngon thật.
 
Thế là mặc kệ hình tượng, tôi ngồi xổm ngay cạnh thùng rác, một miếng lại một miếng ăn lấy ăn để.
 
Kem ngọt ngào, nhân hạt dẻ mịn màng.
 
Không tệ chút nào.
 
Đang ăn ngon lành, cửa lại mở ra.
 
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, ngón tay còn dính kem, quay đầu lại.
 
Thẩm Luật đứng ở cửa.
 
Tay xách mấy túi giữ nhiệt in logo của một nhà hàng cao cấp.
 
Lẽ nào… đi tiếp khách rồi tiện tay mang đồ ăn về cho tôi?
 
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt và bàn tay tôi.
 
Trong thoáng chốc, vô số cảm xúc lướt qua.
 
Kinh ngạc, cạn lời, ghét bỏ, xen lẫn chút… thương hại kiểu nhìn kẻ ngốc?
 
Anh hít sâu một hơi, đặt túi thức ăn lên tủ giày.
 
Rồi sải bước tới, kéo tôi dựng thẳng lên.
 
“Không phải em thề dù có nhảy lầu cũng không ăn sao?”
 
Tôi vừa định mở miệng, thì… *ợ* một cái.
 
Anh nhìn tôi thật lâu, cuối cùng khẽ thở dài.
 
Đưa tay lau vệt kem ở khóe miệng tôi.
 
“Anh mang đồ ăn về cho em rồi, đừng ăn cái này nữa.”
 
Tôi lí nhí biện hộ.
 
“Nhưng mà… bánh này ngon lắm.”
 
Có hơi tiếc.
 
Thẩm Luật khẽ đẩy tôi ra.
 
“Được, mai anh lại mua cho em.”
 
Tôi ngẩng lên, nhìn gương mặt nghiêng tinh xảo của anh.
 
Đổi tính rồi? Sao đột nhiên tốt với tôi thế?
 
Ngay giây sau, tôi ăn ngay một cái cốc vào trán.
 
Thẩm Luật nghiêm túc mở miệng.
 
“Phương Tri Ý, toàn thân em chỉ có cái miệng là cứng rắn nhất.”
 
Tôi ôm túi thức ăn, đáp lại một câu.
 
“Anh cũng thế thôi.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo