Chương 6
12.
Ba tôi nghe nói tôi đã “nắm được” Thẩm Luật, cười đến nỗi mặt nở như hoa.
“Thật tốt, thật tốt. Không chỉ không cần trả nợ, sau này còn có tiền chảy vào liên tục.”
Tôi trợn trắng mắt.
Cái ông già c/h/ế/t tiệt này.
Nếu không phải tại ông, tôi đâu phải chia xa với anh chàng câm nhỏ lâu đến thế!
Chuyện của tôi coi như đã giải quyết.
Nhưng chuyện của anh thì vẫn chưa.
Chu Tĩnh xuất hiện sau khi tôi đi được một năm.
Ba mẹ cô ấy quen biết với ba Thẩm Luật.
Anh và cô ấy cùng lứa tuổi, hai nhà liền sinh ra ý định liên hôn.
Nhưng khi đó Thẩm Luật bận rộn tìm tôi, chẳng mấy để tâm đến chuyện này.
Kết quả khiến ông cụ Thẩm nghĩ rằng anh đã mặc nhiên đồng ý.
Cuối tuần đầu tiên sau khi tôi và Thẩm Luật làm hòa, anh đưa tôi về nhà họ Thẩm.
Khi xe chạy vào căn biệt phủ uy nghiêm, tay tôi toát mồ hôi.
Anh siết tay tôi, giọng trầm thấp: “Đừng sợ.”
Nói thì nói vậy, nhưng đây là… ra mắt phụ huynh đó!
Ba Thẩm ngồi trên ghế gỗ lim rộng lớn.
Mặc áo dài trung, khí thế uy nghiêm, không giận tự oai.
Ánh mắt ông quét qua tôi, mang theo sự dò xét.
“Chào bác.” Tôi cố gắng nở nụ cười đoan trang.
Ba Thẩm gật đầu, không nói ngay, chỉ thong thả nhấp ngụm trà.
Bầu không khí hơi ngưng trệ.
Một lát sau, ông đặt chén xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi.
“Ta hình như có chút ấn tượng về cô…”
Tim tôi khựng lại.
Đương nhiên là có ấn tượng rồi.
Năm đó tôi chính là tiểu thư ăn chơi có tiếng trong giới.
Tiếng xấu đã truyền khắp nơi.
Ba Thẩm dường như nhớ ra điều gì, mày khẽ nhíu lại, giọng mang theo chút nghi hoặc.
“Hình như còn nghe nói… mấy năm trước cô từng bao nuôi một thằng câm?”
Câu này hỏi vừa trực tiếp vừa cay nghiệt.
Mặt tôi bỗng chốc nóng bừng.
Theo bản năng, tôi quay sang nhìn Thẩm Luật.
Chỉ thấy anh mặt không biểu cảm, thậm chí hơi bất lực nhắm mắt lại.
Sau đó bất đắc dĩ mở miệng: “Ba.”
Giọng anh không lớn, nhưng rõ ràng rành rọt.
“Thằng câm đó là con.”
Không khí lập tức đông cứng.
Tay ba Thẩm đang nâng chén trà khựng lại giữa không trung.
Biểu cảm trên mặt ông đặc sắc vô cùng.
Ông im lặng mấy giây, mới chậm rãi đặt chén trà về chỗ cũ.
Ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa chúng tôi.
Cuối cùng, dường như cũng tiêu hóa được sự thật hoang đường này.
Ông khẽ ho một tiếng, giọng phức tạp:
“Là con à.”
Bữa cơm hôm ấy, cứ trong bầu không khí vi diệu và lúng túng như vậy mà kết thúc.
Khi Thẩm Luật đưa tôi về, ông cụ vẫn đứng ngoài cổng nhìn theo.
Tôi vừa lên xe, ông đã buông một câu chấn động.
“Vậy thì mau kết hôn đi.”
Ơ… chú, chú nói với nhà họ Chu xong rồi hả mà đã vội cưới thế?
Hiệu suất làm việc của chú cực cao.
Hôm sau, đã mang Thẩm Luật cùng lễ vật hậu hĩnh sang nhà họ Chu.
Tôi ngồi trong biệt thự thấp thỏm chờ suốt một buổi chiều.
Tới tận chạng vạng, Thẩm Luật mới về.
“Thế nào rồi?”
“Giải quyết xong chưa?” Tôi vội nhào tới hỏi.
Anh cởi áo khoác, còn véo má tôi.
“Ừ.”
“Ba tôi nói rồi, tháng sau kết hôn.”
???
Tôi đá anh một cái.
“Anh cầu hôn chưa mà kết với chả hôn?!”
Anh nghiêng người tránh, giữ chặt cổ chân tôi.
“Dám đá tôi?”
Giây sau đã bế ngang tôi lên.
“Cái đồ… Thẩm Luật, giữa ban ngày ban mặt anh định làm gì?”
Anh bóp nhẹ eo tôi.
“Phương Tri Ý, ban ngày em từng làm ít chuyện chắc?”
Khụ khụ.
Cảnh báo 18+. Xin dừng xe!
13.
Chuyện tôi và Thẩm Luật sắp kết hôn khiến cả giới chấn động.
Ai nấy đều nói, tôi đúng là trèo cao được cành vàng lá ngọc.
Nhưng họ đâu biết, cái “cành cao” ấy hiện đang quỳ trên giường, từng chút từng chút liếm sạch kem trên người tôi.
Thôi kệ.
Trèo thì trèo.
5 năm không gặp, anh chàng câm nhỏ này chẳng những tính khí lớn hơn, mà kỹ thuật cũng tiến bộ không ít.
“Từ đâu mà học được?”
Anh đáp thật thà.
“Phim… nhỏ.”
Đến ngày cưới, tôi không ngờ Chu Tĩnh cũng đến.
Trong phòng trang điểm, cô ngồi trên sofa, mỉm cười tươi tắn.
“Chúc mừng tân hôn nhé, cô Phương.”
Công bằng mà nói, Chu Tĩnh là một cô gái rất tốt.
Đoan trang, khéo léo, gia thế tương xứng, đối với Thẩm Luật cũng hết lòng.
4 năm qua, có lẽ cô ấy cũng đã bỏ ra không ít.
Tôi nghĩ hồi lâu, mới thốt lên một câu: “Xin lỗi.”
Cô khẽ phẩy tay.
“Không cần áy náy. Tình cảm vốn dĩ chẳng có đạo lý gì để phân bua.”
Ngập ngừng một chút, cô lại nói tiếp.
“Tôi đã cố gắng suốt 4 năm, dùng đủ mọi cách, muốn đến gần anh ấy, muốn sưởi ấm anh ấy, nhưng đều vô ích.”
“Con người này, cố chấp lắm, cánh cửa trong lòng anh ta chỉ mở ra cho riêng mình cô.”
“Đúng lúc, tôi cũng đã mệt rồi.”
Cô nâng ly rượu, khẽ cụng về phía tôi.
“Hôm nay tôi đến đây, là thật lòng.”
“Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp.”