Chương 3
6.
Biệt thự của Thẩm Luật nằm lưng chừng núi.
Tầm nhìn tuyệt đẹp, chỉ tiếc cách trang trí lạnh lẽo, thiếu hẳn hơi người.
Vừa bước vào, tôi liền bình phẩm.
“Phong cách tối giản này xưa rồi, lần sau đừng làm nữa.”
Thẩm Luật: “Vậy bây giờ thịnh hành cái gì?”
Tôi nghĩ một lúc: “Phong cách kem bơ.”
Anh cởi áo khoác, liếc nhìn tôi, ánh mắt như có hàm ý gì sâu xa.
Trong đầu tôi bất chợt lóe lên vài cảnh tượng không hợp lúc cho lắm.
Ngày trước làm chuyện kia, tôi luôn thích bôi kem tươi lên người anh.
Đường nhân ngư đẹp mắt.
Cơ bụng rõ ràng.
Phủ thêm lớp kem, rồi từ từ…
Tôi vội quay mặt đi, c/h/ế/t tiệt, lúc đó mình thật sự “mặn” đến thế sao?
“Khụ, Thẩm Luật, rốt cuộc anh gọi tôi đến làm gì?”
Sao lại có chút mong chờ mơ hồ thế này?
Anh lười nhác tựa lên sofa.
Ngón tay thon dài tùy ý chỉ về phía bếp.
“Nấu cơm.”
Tôi: “…Cái gì?”
Anh ngẩng mắt nhìn tôi, khóe môi cong lên đầy trêu chọc.
“Đầu tôi đau, cần bồi bổ. Cô Phương, chịu trách nhiệm đi.”
Tôi nghẹn lời.
“Anh bảo tôi… nấu cơm cho anh?!”
“Chứ không thì sao?” Anh nhướn mày.
“Ngày trước em chẳng thích làm lắm à?”
Anh trai à, “làm” ở đây… là chính đáng chứ?
Anh chậm rãi bổ sung: “Dù khó ăn đến mức kinh thiên động địa, nhưng nhiệt tình thì đáng khen.”
Được rồi, là chính đáng thật.
Tôi mặt đen xì đi vào bếp.
Tủ lạnh chất đầy nguyên liệu, ngăn nắp đến khó tin.
Tên câm nhỏ này cái tính ưa sạch sẽ vẫn chưa sửa.
Tôi vừa cố tình làm loạn, vừa nghĩ xem nên nấu gì.
Thú thật, tôi nấu ăn cực dở.
Ngày trước yêu nhau, không hiểu bị ám ảnh gì, cứ khăng khăng tin rằng muốn giữ trái tim đàn ông thì phải giữ cái dạ dày trước.
Ngày nào cũng chui rúc trong bếp nghiên cứu món ăn.
Kết quả đem cho ba tôi ăn, ông nôn ngay.
Mẹ tôi cũng thử một miếng, cũng nôn.
Chỉ có anh.
Nhăn mày nhưng vẫn im lặng ăn hết.
Nếu không phải tình yêu, thì là cái gì nữa chứ???
Loay hoay trong bếp cả buổi, cuối cùng tôi bê ra một đĩa sườn xào chua ngọt.
“Đây, bệnh nhân.”
Tôi đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt anh.
Thẩm Luật nhìn chằm chằm đĩa sườn đen sì lẫn sắc đỏ kỳ dị, ánh mắt phức tạp.
Anh cầm đũa, do dự một chút.
Rồi lại đặt xuống.
Tôi vô cảm.
Quả nhiên, hết yêu rồi.
Anh đặt đũa xuống, chậm rãi rút khăn giấy lau tay.
“Phương Tri Ý.”
“Tìm tôi làm gì?”
“5 năm rồi, tay nghề nấu nướng của em, đúng là chẳng khá lên chút nào.”
Nói ra thì được lợi ích gì sao?!
Tôi tức nghẹn: “Ăn thì ăn, không ăn thì thôi!”
Anh đứng dậy.
Chiều cao mang lại cảm giác áp bức khiến tôi vô thức lùi lại.
Thắt lưng chạm vào cạnh bàn bếp lạnh lẽo.
“Muốn làm gì?”
Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp lẫn hương tuyết tùng phả vào trán tôi.
Giọng trầm thấp, đè nén.
“Nhưng… cách em đút tôi ăn ngày trước… tôi vẫn nhớ rất rõ.”
Tôi siết chặt tay.
Thả tôi xuống xe đi! Đây không phải xe chở đến nhà trẻ đâu!
Tôi vung chân đá, anh nghiêng người né.
Nhướn mày: “Nổi giận vì xấu hổ à?”
Chuẩn!
Tôi vừa định chộp lấy chai trên kệ đập vào anh, thì chuông cửa vang lên.
7.
Thẩm Luật hơi khựng lại, rồi đứng thẳng người.
“Ra mở cửa.”
Tôi ngớ ra: “Thẩm Luật, tôi không phải bảo mẫu nhà anh nhé!”
Nói mới nhớ, biệt thự to thế này, ở đây lâu như vậy mà chẳng thấy bóng dáng bảo mẫu đâu.
Anh đã xoay người bước ra phòng khách.
“Đi mở cửa đi, kẻ gây tai nạn.”
Được thôi, xem như anh giỏi.
Tôi đi ra cửa, kéo tay nắm.
Bên ngoài là một cô gái.
Mặc áo khoác màu be chất vải cao cấp.
Trang điểm tinh tế, khí chất dịu dàng.
Tay còn xách theo một giỏ trái cây.
Quả thật rất xinh đẹp.
Nhìn thấy tôi, nụ cười vừa đúng mực trên mặt cô ta thoáng cứng lại một chút.
Rất nhanh sau đó, lại khôi phục dáng vẻ đoan trang.
“Xin chào, tôi tìm Thẩm Luật.”
Giọng nói mềm mại, dễ nghe.
Tôi xoay người:
“Cô ấy nói tìm anh.”
Thẩm Luật đi tới, đứng ngay phía sau tôi.
“Sao cô lại đến đây?”
Cô gái khẽ lắc giỏ trái cây trong tay, giọng điệu thân thuộc: “Nghe nói anh trượt tuyết bị va đầu, nên tôi tới xem anh có ngốc đi không.”
Tôi còn đứng yên như khúc gỗ chắn ở cửa.
Thẩm Luật hờ hững đẩy tôi một cái.
“Đứng chắn làm gì?”
……
Tôi phải tránh sang bên, cô gái liền tự nhiên bước vào.
Thành thạo lấy từ tủ giày ra một đôi dép nữ.
Dép mang hơi cũ.
Rõ ràng, cô ta thường xuyên tới đây.
Tôi mặt không biểu cảm quay lại phòng khách.
Cô gái liếc nhìn tôi.
“Không định giới thiệu sao?”
Thẩm Luật liếc tôi một cái: “Kẻ gây tai nạn đâm vào tôi.”
Muốn chửi thề quá!
Tôi quay sang cô gái, lên tiếng chào.
“Xin chào, tôi là Phương Tri Ý.”
Cô ấy hơi sững người, sau đó gật đầu.
“Chào cô, tôi là Chu Tĩnh.”
Chu Tĩnh đặt giỏ trái cây lên bàn, lấy ra hai chùm nho.
“Hôm nay mua được nho ngọt lắm, không như lần trước cô mua, chua muốn rụng cả răng.”
Vừa nói, vừa đi vào bếp rửa.
Tôi lấy cùi chỏ huých Thẩm Luật.
“Bạn gái anh à?”
Anh thản nhiên: “Bạn bình thường.”
Lời này Chu Tĩnh trong bếp cũng nghe rõ.
Cô ló đầu ra, cười khẽ.
Giọng dịu dàng, nhưng lại mang theo sự tuyên bố ngầm.
“Rất nhanh thôi sẽ không còn là bạn bình thường nữa.”
Không hiểu sao, trong lòng tôi lại nảy lên cảm giác muốn quay đầu bỏ đi.
Nho quả thực rất ngọt, lại nhiều nước.
Tôi vừa rơi nước mắt, vừa ăn liền hai chùm.
Chu Tĩnh mỉm cười:
“Cô Phương thích thì mai tôi lại mua thêm.”
Ơ… mai còn đến nữa à?
Nghe vậy, Thẩm Luật liền hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Nghe nói anh về nước, ba mẹ tôi bảo mời anh sang ăn cơm.”
“Để sau.” Anh trả lời ngắn gọn, hờ hững.
Chu Tĩnh dường như quen với thái độ này, không để bụng.
Cười tươi: “Vậy thôi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, mai tôi lại sang thăm.”
Nói xong, cô còn lễ phép gật đầu với tôi, rồi xoay người rời đi.
Cửa vừa khép lại, căn nhà lập tức yên tĩnh trở lại.
Nhưng không khí lại phủ lên một tầng ngột ngạt khó tả.
Tôi vừa ăn nho, vừa bốc thêm mận.
“Anh năm năm nay sống cũng phong phú nhỉ?”
Bàn tay Thẩm Luật đang cầm ly nước hơi khựng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, lông mày nhíu chặt: “Ý gì?”
Tôi cười nhạt: “Không có ý gì cả.”
“Đồ câm nhỏ, tri kỷ của anh không chỉ ra vào nhà dễ dàng, dép nữ chuẩn bị sẵn sàng, mà anh còn dây dưa với tôi làm gì?
Thế nào, muốn gom cả người cũ lẫn người mới, để chứng minh mình nhiều bản lĩnh hả, Tổng giám đốc Thẩm?”
Cốc nước bị anh đặt mạnh xuống bàn trà.
Tôi rất hiếm khi thấy anh nổi giận.
Nhưng dạo này, gần như ngày nào anh cũng bốc hỏa.
“Phương Tri Ý.”
Ánh mắt lạnh băng, lửa giận cuồn cuộn trong đáy mắt anh.
“Em im lặng biến mất 5 năm, không một lời giải thích! Bây giờ lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?”
“Em nghĩ tôi phải 5 năm ròng rã, ngày nào cũng chờ em trở về sao?”
“Tôi phải hèn hạ đến mức nào?”
Câu cuối cùng, anh gần như nghiến chặt răng, từng chữ bật ra từ kẽ răng.
Tim tôi như bị bóp nghẹt bởi câu nói ấy.
Nhưng tự tôn và chút ấm ức vô lý lại khiến tôi không chịu cúi đầu.
Tôi đi vội quá, cũng là có khổ tâm đấy chứ!
Tôi quay mặt đi, cố chấp.
“Không đến mức đó. Chỉ là, Tổng giám đốc Thẩm đã có người mới, thì nên buông tha cho tình cũ như tôi đi.”
Anh lạnh lùng nhếch môi.
“Em mơ đi.”
Khi về phòng, tôi giận dữ đóng cửa rầm một cái.
Vài giây sau, phía bên kia cũng truyền tới tiếng đóng cửa còn mạnh hơn.
M* kiếp, tên câm c/h/ế/t tiệt này!
Ngày trước tốt biết bao!
Cãi nhau toàn tôi lải nhải cả ngày.
Anh thì đứng một bên loạn xạ làm thủ ngữ.
Tôi trực tiếp chọn cách nhắm mắt ngủ.
Anh gấp quá thì lao đến giật tay tôi.
Tôi bực mình, dùng cà vạt trói anh lại trên sofa.
Không nói được, cũng không đánh trả.
Chỉ có thể dùng ánh mắt mà oán trách tôi.
Đâu có giống bây giờ.
Chọc tôi tức đến mức muốn lên cơn đau tim.