Chương 2
4.
Tiếng máy sưởi vẫn kêu ù ù.
Bầu không khí trong phòng cũng cứng ngắc đến khó thở.
Tôi tìm lời để phá vỡ im lặng.
“Anh cũng đến Saint Moritz trượt tuyết à?”
…
“Nơi này sân trượt cũng đẹp, phong cảnh cũng không tệ.”
…
“Em gái anh dạo này thế nào rồi?”
…
“Khi nào anh về nước?”
…
Tôi đứng dậy: “Nếu anh không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, bạn tôi còn đang đợi.”
Đi ngang qua anh.
Anh đưa tay, kéo lấy cổ tay tôi.
Tôi nghiêng đầu: “Còn gì nữa sao?”
Thẩm Luật nhếch môi, cười tự giễu.
“Phương Tri Ý, rốt cuộc em có tim hay không?”
Cuộc đối thoại của tôi và Thẩm Luật kết thúc trong không vui.
Ánh mắt anh nhìn tôi vừa như đóng băng, vừa như đang bốc cháy.
Về đến chỗ ở, bạn bè liền xúm lại hỏi han.
“Không có gì, gặp lại bạn trai cũ thôi.”
Bạn tôi tròn mắt: “Cái này mà cũng gặp được?”
Tôi vừa sắp xếp đồ, vừa nhớ lại.
5 năm trước, tôi từng nói với anh, sau này có thời gian sẽ dẫn anh đến Saint Moritz trượt tuyết.
Anh thật sự khắc ghi trong lòng, tìm đến sao?
Hay chỉ là trùng hợp?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bỏ cuộc.
Dù sao, giữa tôi và anh cũng chẳng có tương lai nữa.
Không muốn nghĩ thêm.
Không ngờ, 3 ngày sau, ba tôi đích thân dẫn người sang tận nơi lôi tôi về nước.
Trong thư phòng, bầu không khí nặng nề.
Ba tôi sắc mặt u ám.
“Phương Tri Ý! Con cũng lớn gan thật đấy! 5 năm trước bỏ trốn biệt tăm, giờ vừa về đã gây chuyện! Con có biết con đã đắc tội với ai không?!”
Tôi lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi.
Ở nước ngoài, tôi đâu có gây chuyện gì?
Ba tôi tức đến run tay, ném thẳng một tấm ảnh ra.
Trong ảnh, rõ ràng là Thẩm Luật.
“Người thừa kế chắc chắn của nhà họ Thẩm! Con có biết chỉ một câu nói của nó thôi, nhà ta đã mất bao nhiêu tiền rồi không?!”
Tôi sững người.
Cái gì? Từ khi nào anh lại thành người thừa kế nhà họ Thẩm?
Không đúng, tôi từ khi nào lại đắc tội với anh?
“Tôi gây ra chuyện gì chứ?”
Ba tôi gầm lên.
“Nó nói con trượt tuyết đâm vào nó, làm hỏng đầu nó! Muốn con bồi thường!”
Tôi nhìn trời. Đầu óc anh ta mới thật sự có vấn đề.
Chống nạnh, tôi lập tức muốn đi tìm anh tính sổ.
Ba tôi hừ lạnh.
“Thôi đi, con còn tưởng nó là thằng câm để mặc cho con đùa bỡn ngày xưa chắc?”
Đúng vậy.
Anh giờ đã không còn là “câm nhỏ” năm đó.
Mà là một Thẩm Luật lạnh lùng, nguy hiểm.
Tôi thử thăm dò: “Thế lần này con về, còn phải kết hôn nữa không?”
Một cuốn sách bay thẳng vào trán tôi.
“Kết cái rắm! Người ta con cái giờ còn đi mua xì dầu được rồi!”
Tốt thôi, như vậy càng hay.
Ở nhà ăn không ngồi rồi đến ngày thứ 5.
Thẩm Luật chủ động tìm đến cửa.
Một buổi chiều ba mẹ tôi đều không có nhà, xe anh dừng ngay trước biệt thự.
Anh mặc áo khoác đen được cắt may hoàn hảo.
Thân hình cao ráo, khí thế bức người.
Hoàn toàn khác với thiếu niên gầy yếu, dịu dàng trong ký ức.
Chỉ có đôi mắt kia, khi nhìn tôi, vẫn sâu thẳm như cũ.
“Ra đây.”
Anh đứng cạnh xe, giọng điệu là mệnh lệnh không thể chối từ.
“Không ra, thì sao?”
Tôi dựa vào khung cửa, bày ra bộ dạng ngang bướng.
Anh nhếch môi, chẳng hề có ý cười.
“Vậy thì tôi phá cửa, bước vào.”
Tch, đúng là chơi không lại.
5.
Cuối cùng tôi vẫn lên xe của Thẩm Luật.
Động cơ khẽ khởi động, trong xe ấm áp, không khí yên ắng.
“Đi đâu?”
Tôi nhìn cảnh vật bên ngoài lùi nhanh về phía sau, trầm giọng hỏi.
“Bệnh viện.”
Anh nhìn thẳng phía trước, đường nét nghiêng mặt sắc lạnh.
“Đi làm gì?”
“Đau đầu, kiểm tra.”
Tôi tức đến bật cười.
Xem ra thật sự cần phải kiểm tra rồi.
Suốt quãng đường không ai nói một câu.
Đến bệnh viện tư nhân, lối đi VIP, cả chặng đều có người hướng dẫn.
Hàng loạt máy móc tinh vi kiểm tra từ trên xuống dưới.
Bác sĩ cầm phim, cung kính báo với Thẩm Luật.
“Thẩm tiên sinh, não của ngài hoàn toàn bình thường, rất khỏe mạnh.”
Tôi nghi ngờ: “Xem lại lần nữa đi? Tôi thấy đầu óc anh ta giống như hỏng rồi.”
Thẩm Luật không thèm nâng mí mắt, chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo.
“Cô Phương nói đúng.”
“Dạo này tôi thường xuyên đau đầu, mất ngủ, nhiều mộng, trí nhớ cũng có phần ảnh hưởng.”
“Tôi nghi ngờ là chấn động não.”
“Cho nên, trước khi tôi hoàn toàn hồi phục, em phải chịu trách nhiệm.”
Tôi nhíu mày.
“Không chịu thì anh làm gì tôi?”
Khóe môi anh cong lên: “Không sao, tôi đi tìm ba em lấy tiền.”
Đúng là đồ câm trời đánh!
Điện thoại của ba tôi gần như lập tức gọi tới.
Tiếng gầm thét suýt làm thủng màng nhĩ tôi.
“Phương Tri Ý! Con nghe cho rõ đây! Tổng giám đốc Thẩm nói đi hướng đông thì con không được phép rẽ tây! Còn dám gây chuyện, ông đây đánh gãy chân con!”
“Một trăm triệu!! Có bán ba mày đây cũng không gom nổi từng ấy tiền!”
Tôi liếc sang Thẩm Luật đang ung dung dựa vào ghế, dáng vẻ thong dong.
Hiểu ngay tất cả đều là cái bẫy anh bày ra.
Giờ tôi nghi ngờ, lúc trượt tuyết, anh cố ý để tôi đâm vào anh!
Tôi tức tối lên xe lại.
“Lần này đi đâu?”
“Biệt thự của tôi.”
“Để làm gì?”
Khóe môi anh nhếch lên.
“Làm việc mà trước đây em giỏi nhất, cũng thích nhất.”
Ừm?
Không hiểu sao, cổ họng bỗng khô khốc.