Ăn Nấm Xong, Tôi Nhìn Sếp Thành Chó - chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ban đêm, dì Hứa tranh thủ rời đi trước khi Phó Duệ về, nói là để lại không gian riêng cho hai đứa tôi.

Dì ấy có vẻ rất thích tôi, có lẽ vì hồi đó dì ấy bị ngã bên đường, máu chảy lênh láng mà không ai dám đỡ, chỉ có tôi giúp đỡ dì.

Tình cờ tôi phỏng vấn trở thành thư ký của Phó tổng, trong một bữa tiệc lại gặp lại dì, dì vui vẻ ra mặt, từ đó về sau bắt đầu gọi "con dâu con dâu".

Nhưng lý do nỳ thì quá gượng ép.

Nếu Phó Duệ là người bình thường, thì tôi nhất định sẽ chủ động tấn công, dù sao tôi cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, tiền tiết kiệm vừa đủ để mua nhà trả thẳng, cũng có chút tự tin.

Nhưng thân phận của anh ấy ở đó, môn không đăng hộ không đối, tôi lập tức nhụt chí, thật sự không có trái tim mạnh mẽ đến thế.

Hy vọng dì về sau đừng nói như vậy nữa, nếu không tôi và Phó Duệ đều sẽ khó xử.

Nếu người trong công ty nghe thấy cũng sẽ nghĩ lung tung, vạn nhất Phó Duệ không muốn tin đồn tiếp tục lan rộng mà đuổi việc tôi thì xong đời.

Mẹ tôi nói, chuyện gì nghĩ không thông thì đừng phí công, thời gian sẽ vén màn sương mù.

Thế là tôi cũng không tự làm khó mình nữa, mở điện thoại, đăng một bài cầu cứu.

"Mọi người ơi ai biết chyện gì đã xảy ra không, tôi đã xào rất lâu rồi sao vẫn trúng độc? Ai có thể nói cho tôi biết tại sao không? Á á á á á!"

Gần như vừa đăng, cư dân mạng đã xuất hiện như nấm sau mưa:

"Với cách cắt của cô, không gặp tổ tiên là may mắn lắm rồi."

"Nấm 'kiến thủ thanh' phải cắt lát mỏng, cắt dày thì xào không chín được."

"Tổ tông dưới suối vàng cũng phải bái phục."

Họ càng nói tôi càng thấy sợ hãi.

May mà trước đây tôi thấy vị không ngon lắm, may mà Phó Duệ giục tôi đến công ty, nếu không vì tiếc mà tôi sẽ ăn hết cả dĩa kia rồi, lúc đó thì thật sự phải xuống gặp "tổ tông" rồi!

Có cơ hội vẫn phải đi Vân Nam (yn) ăn thử mới , tiếc là bình thường công việc của tôi quá bận, gần như gọi là có mặt, thật sự không có thời gian.


10

Phó Duệ trở về, mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi không thể che giấu.

Tôi đến sofa, chủ động nhường giường cho anh:

"Phó tổng anh ngủ giường đi, tôi ngủ sofa. Dù sao tôi cũng đã ổn rồi, chỉ là nằm viện theo dõi tình hình thôi."

Anh lại đi thẳng đến ngồi cạnh tôi, quay đầu nhìn tôi, mắt đầy những tia máu đỏ.

"Ngoài giờ làm việc, chúng ta là bạn bè. Bây giờ em đang bị bệnh, tôi chăm sóc em là chuyện rất bình thường.

"Tránh ra chút, tôi nằm xuống nghỉ ngơi."

"Nhưng mà..."

"Còn 'nhưng mà' nữa là tôi nằm lên đùi cô đấy."

Tôi không nghĩ với tính cách của anh, anh sẽ làm chuyện như vậy, tiếp tục nói: "Nhưng mà..."

Giây tiếp theo tôi liền trợn mắt há hốc mồm.

Anh không nói hai lời, nằm vật xuống, đầu gối lên đùi tôi.

Tôi đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, căng thẳng đến mức không nói nên lời.

Không khí đông cứng thật lâu, tôi nghi ngờ mình đã bước vào một thế giới chân không không nghe thấy tiếng động.

Anh bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.

"Đào Tri Ý, tôi đã suy nghĩ suốt một đêm về mối quan hệ giữa chúng ta, cảm thấy không thể che giấu tình cảm của mình thêm nữa.

"Ba năm qua chúng ta cùng nhau trưởng thành, phối hợp ăn ý. Tôi không chỉ không thể thiếu em trong công việc, mà về mặt tâm lý cũng dần dần phụ thuộc vào em. Sự phụ thuộc đó không phải là phụ thuộc theo thói quen, mà là phụ thuộc vì thích, tôi đã không ít lần nghĩ rằng, nếu có em trong căn nhà trống rỗng kia, sẽ viên mãn biết bao.

"Tôi không biết tình cảm của em như thế nào, và cũng rất rõ việc nói ra sẽ mang lại phiền phức cho em, nhưng, nếu em không thích tôi, chỉ cần quên đi ngày hôm nay là được. Sau này chúng ta vẫn là đối tác tốt trong công việc, việc từ chối tôi sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của , cũng sẽ không ảnh hưởng đến cách chúng ta đối xử với nhau.

"Nếu may mắn em có chút thích tôi, nhưng lại vì hiện thực mà từ bỏ, thì tôi muốn nói cho em biết không cần phải vậy đâu. Thứ nhất, mẹ tôi cũng là người từ gia đình bình thường gả vào nhà tôi, ông nội tôi từng là quân nhân, sau khi xuất ngũ thì làm kinh doanh, nên không quan tâm đến thân phận địa vị gia đình nhà gái. Bà nội thì đi du lịch bên ngoài, quanh năm không ở nhà. Bố tôi dồn hết năng lượng vào nghiên cứu khoa học, căn bản không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, còn mẹ tôi thì lại rất thích em.

Vì vậy em có thể yên tâm mạnh dạn xem xét liệu con người tôi có phù hợp với quan điểm chọn bạn đời của em hay không.”

"Tôi là một người đàn ông ngành kỹ thuật, chưa từng yêu đương nên không hiểu lãng mạn, nhưng tôi có thể đảm bảo, sau khi ở bên tôi, em có thể sống sung túc, tuyệt đối sẽ không gặp phải vấn đề ngoại tình của nửa kia. Vì gia đình giáo dục, tôi cũng sẽ không làm ra những hành vi đê tiện như dùng thủ đoạn bẩn thỉu để chiếm đoạt một nửa tài sản thuộc về em khi tình cảm hai ta đổ vỡ.”

"Còn một điểm nữa em cũng rất rõ, tôi rất bận, có thể không có nhiều thời gian để yêu đương với em. Nhìn về lâu dài, nếu sau khi kết hôn em muốn làm nội trợ, tôi sẽ không có ý kiến, nhưng tôi không khuyến nghị, một là muốn tận dụng thời gian làm việc để ở bên em nhiều hơn, hai là không muốn bố mẹ em đã nuôi dạy em xuất sắc như vậy rồi lại trở thành một con chim trong lồng.

"Xin lỗi, tôi nói có vẻ hơi nhiều, thật ra điều tôi muốn nói chỉ có một câu, phía trước đều là để trải đường cho nó. Em thích tôi không?"

Nhìn đôi mắt anh như chứa đựng bão táp, nghe những lời nói chân thật của anh, tim tôi đập như trống.

Cảm giác như có thứ gì đó nổ tung trong não, còn mơ hồ hơn cả khi ăn nấm.

Toàn thân nóng ran, nóng đến mức có thể đốt cháy cả bệnh viện.

Tôi không thể kiềm chế được mà đưa tay che mắt anh, hàng mi nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay tôi, làm tôi ngứa ngáy trong lòng.

"Tôi cần thời gian suy nghĩ. Phó tổng, anh có thể đừng nhìn tôi trước được không, tôi... hơi ngại."

Anh dứt khoát trả lời:

"Không vội, em cứ từ từ suy nghĩ, cũng không cần cảm thấy ngại, tối nay tôi ra ngoài."

Nói xong, anh đột ngột đứng dậy, không nhìn tôi lấy một cái, bước nhanh ra ngoài.



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo