Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
7
Phó tổng nhanh chóng đến nhà tôi.
Vừa bước vào cửa đã hùng hổ hỏi:
"Ở đâu?"
Tôi chỉ con cóc.
Anh quang nó vào thùng rác, sau đó mang cả cơm chiên của tôi đổ vàcùng.
"Còn nữa không?"
Tôi bĩu môi chỉ vào tủ lạnh.
Anh lặp lại thao tác, đổ hết đống nấm trong tủ lạnh vào thùng rác, rồi kéo túi rác lên, một tay kéo túi, một tay dắt tôi.
"Đi!"
Đến bệnh viện, lại là bác sĩ quen thuộc đó.
Chỉ là lần này tôi ăn ít hơn, anh ấy không biến thành khỉ, giống như Phó tổng không biến thành chó vậy.
Vừa thấy tôi, anh ấy đã hỏi:
"Tái phát rồi à?"
Tôi ngại ngùng cười với anh ấy:
"Ăn lại rồi ạ."
Biểu cảm của anh ấy thật sự là rất... đặc sắc.
Nếu có lỗ dưới đất, tôi nhất định sẽ không chút do dự mà chui xuống.
Phó tổng thấy tôi xấu hổ đỏ mặt, giúp tôi giải thích một câu:
"Chỉ là không cẩn thận thôi."
Bác sĩ không quá bận tâm chuyện tôi ăn nhầm như thế nào.
Anh ấy nói với giọng điệu đầy hàm ý: "Về khoản này chúng tôi không có kinh nghiệm, cô không thể cứ làm đi làm lại như thế này!"
Tôi kiên quyết nói:
"Đảm bảo sẽ không có lần thứ ba!"
Xử lý xong mọi thủ tục, Phó tổng lại đưa tôi lên giường bệnh.
Anh nhìn đồng hồ.
Sau đó giơ ngón tay lên cảnh báo:
"Tôi phải đi công tác ở thành phố J ngay, nếu nhanh thì có thể về trước buổi tối.
"Cô ngoan ngoãn nằm yên, không được đi đâu cả, mẹ tôi lát nữa sẽ đến ở cùng cô."
Nghe nói mẹ anh ta sắp đến, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.
"Ê? Hình như tôi khỏi rồi."
Giây tiếp theo, anh ấn tôi nằm xuống.
"Tôi sẽ nói với bà ấy đừng nói những lời làm cô ngại, chỉ cần chăm sóc cô là được."
"Nhưng mà..."
Tôi làm sao mà dám để mẹ của sếp chăm sóc mình chứ?
Hơn nữa tôi cũng chỉ gặp bà ấy vài lần, tuy bà ấy khá thích tôi, nhưng thực sự không thích hợp, thật sự không thích hợp.
"Nghe lời!"
Anh nhíu mày, vẻ uy nghiêm như Diêm Vương lập tức xuất hiện.
"Vâng, Phó tổng."
Tôi trả lời theo phản xạ có điều kiện.
8
"Con dâu, con đỡ hơn chưa?"
Dì Hứa như một người phụ nữ bước ra từ phim Quỳnh Dao, mang theo cái vẻ "bay bổng" đó mà "lướt" vào phòng bệnh.
"Bà... Dì, con không sao đâu ạ, cảm ơn dì đã đến."
Bà ấy ngồi bên giường, xót xa vuốt ve mặt tôi:
"Ôi, cái mặt nhỏ xanh xao thế này, nếu bố mẹ con nhìn thấy thì xót xa biết mấy."
Tôi hiểu chuyện trả lời:
"Vâng ạ, con chỉ sợ bố mẹ lo lắng nên mới không nói với họ. Dì ơi, dì đừng gọi con là con dâu nữa được không ạ, Phó tổng sẽ không vui đâu."
"Nó mà không vui á? Miệng nó cười đến rách ra rồi kìa! Chỉ khi ở gần con, nó mới giống một người bình thường, nếu không thì y như bố nó vậy á, cứng ngắt giống như người máy vậy."
"Nhưng nếu con không thích, dì sẽ không gọi nữa, đây chỉ là mong ước tốt đẹp của dì thôi, con cũng đừng thấy khó xử."
Mặt tôi hơi đỏ, không biết Phó tổng mà bà ấy miêu tả là thật hay giả.
"Dì còn bảo đầu bếp làm đồ ăn mang đến nữa, mau ăn khi còn nóng."
Khi thấy bà ấy lấy đồ ăn từ hộp ra đặt lên bàn – và lên cả con cóc.
Con cóc nổ tung, nước bắn vào đồ ăn.
Bà ấy nhiệt tình chào: "Mau đến ăn đi con."
Tôi mím môi, khó khăn lắm mới trả lời được một chữ:
"Dạ..."
Không thể để tâm huyết mà dì đã đặc biệt bỏ ra bị lãng phí, tất cả chỉ là giả thôi.
Nghĩ vậy, tôi nuốt miếng thịt dính nước cóc vào cổ họng
Vài giờ sau, Phó Duệ gọi điện.
Giọng anh trầm ấm pha lẫn mệt mỏi:
"Ổn không?"
Đôi mắt của Dì Hứa vì cười mà biến thành hình bán nguyệt, nhìn tôi theo kiểu lạ lạ thế nào ý.
Tôi mặt đỏ bừng, khẽ nói:
"Khá tốt ạ."
"Thế thì tốt rồi, tôi lập tức bay trở về."
Tôi vội vàng nói:
"Anh cứ nghỉ ngơi đi đã, bận rộn lâu như vậy cũng mệt rồi."
"Không sao, tôi không mệt."