Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
4
Ban đêm, ảo giác của tôi vẫn chưa hết, muốn thức dậy đi vệ sinh, nhưng lại sợ vì ảo giác mà dẫm chân vào bồn cầu.
Tôi bèn chống nạnh chờ đợi ở cửa, mong ngóng Phó tổng mua đồ ăn về.
Chẳng mấy chốc, một con chó xách vài túi đồ ăn, đi từ đầu hành lang lại.
Tôi lo lắng kéo anh đi vào:
"Phó tổng, đã giúp thì giúp cho trót, anh có thể giúp tôi xem bồn cầu ở đâu không?"
"Cô... thôi vậy, vào đi."
Lần đầu tiên tôi thấy một biểu cảm phức tạp như vậy trên mặt một con chó.
Anh đặt đồ ăn lên bàn, mở cửa nhà vệ sinh.
"Ở đó."
Anh chỉ, rồi quay đầu nhìn tôi: "Cô nhìn thấy ở đâu?"
"À?!"
Tôi kinh hoàng muốn bay màu: "Đó chẳng phải là ba con cóc đang há miệng sao?"
"Vậy cô có phiền khi... trong miệng cóc..."
"Tôi phiền." Tôi khổ sở nhìn bộ lông chó xoăn tít dưới cằm con chó, uất ức lặp lại: "Tôi phiền... anh có thể đưa tôi ra ngoài đi không?"
Chuyện mất mặt này tôi cũng không muốn sếp mình biết, nhưng tôi không có người thân ở thành phố này, bạn bè thì đều không liên lạc được...
Nếu không Phó tổng cũng sẽ không chủ động đề nghị ở lại.
Nếu anh từ chối tôi, vậy tôi chỉ có thể...
"Lên đi, tôi cõng cô."
Giọng anh vẫn nhàn nhạt, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một dòng nước ấm áp, có được một ông chủ như vậy là mơ ước của mọi người làm công ăn lương.
Ở cửa nhà vệ sinh, anh chủ động nhờ một cô gái cùng vào giúp tôi một tay, tôi cảm động chớp chớp mắt, không để nước mắt chảy ra.
Trong lòng có một tiểu nhân đang quỳ gào: Huhu ông chủ ơi, tôi muốn làm trâu làm ngựa cho anh!
Khi đi ra, anh nắm tay tôi, mở vòi nước, đặt tay tôi xuống dưới dòng nước.
Thật ra tôi muốn nói, cái này trong mắt tôi là bình thường.
Nhưng lại tự dưng muốn nhân cơ hội sờ tay anh.
Tôi cảm thán: "Phó tổng, ai làm bạn gái tương lai của anh thật hạnh phúc."
Giọng anh trong trẻo nhẹ nhàng: "Vậy còn cô?"
Vậy còn cô?
Tôi nhẩm nhẩm ba chữ này trong lòng.
Ý là anh muốn tôi vuốt mông ngựa sao?
"Là tôi thì đương nhiên tôi cũng vui, nhưng Phó tổng anh tuấn tú lịch sự như vậy, người xứng đáng với anh nhất định phải là tiểu thư con nhà giàu xinh đẹp như tiên giáng trần."
Anh không nói gì.
Trở về phòng bệnh, anh dẫn tôi lên giường.
Tôi nhìn xuống một cái, phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa vô cùng chói tai.
Sợ hãi kéo quần áo Phó tổng giật ngược lại, và đúng lúc này anh quay đầu lại.
Anh bị tôi kéo mạnh về phía trước, môi gần như chạm vào môi tôi.
"Sao vậy?" Hơi thở anh dồn dập hơn vài phần.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, thật sự là tôi khẩn trương đến muốn ngất đi luôn.
Sao lúc này độc nấm kia hết đúng lúc vậy chứ?
Đành giả vờ như anh trước mặt vẫn là một con chó:
"Cóc chạy lên giường rồi, tôi lỡ ngồi lên nó. Bắn cả nước ra kìa!"
"Ha!."
Anh khẽ cười một tiếng, lông mi cụp xuống, ánh mắt rơi vào cái miệng luyên thuyên không ngừng của tôi.
Giây tiếp theo, anh cúi người xuống —
Môi mỏng hơi lạnh, hôn lên khóe miệng tôi.
Lòng bàn tay ấm áp đỡ lấy sau gáy tôi, chóp mũi thoang thoảng mùi gỗ thông thanh mát trên người anh.
Anh ta nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run.
Khi tôi vẫn còn chìm trong sửng sốt, anh đã rời đi.
Anh đứng bên giường, hai má ửng hồng nhạt, có chút bối rối, đưa ngón tay gãi gãi lông mày, biểu cảm và hành động đều có chúngốc ngốc.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Đợi mãi không thấy tôi trả lời, anh hơi chút ảo não hỏi:
"Cô có gì muốn mắng không?"
Tôi ngây người lắc đầu.
Anh mím môi, nắm chặt tay.
"Vậy được. Tôi ra ngoài canh chừng, có việc gì cô gọi tôi."
Anh vừa định đi, thân hình bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: "Có cần tôi mang con cóc ra ngoài không?"
Tôi: "..."
Vẫn là dịch người ra, rồi lại chỉ vào một chỗ không có gì trên giường.
Mắt nhìn anh nắm không khí mang ra ngoài.
5
Sau khi anh ra ngoài, bắt đầu tôi chìm trong sự xấu hổ và hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng không có ai khác, tôi chợt nhớ đến anh.
Xốc chăn lao ra ngoài cửa nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng anh đâu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc anh đã về nghỉ rồi.
Nếu không việc tôi dám để sếp ở ngoài canh chừng cả đêm, tôi sẽ thành một nhân vật truyền kỳ trong giới công sở mất thôi.
Nhưng... sếp hôn nhân viên, đây lại là chuyện gì thế này?
Nghĩ đến chi phí nằm viện khá đắt, tuy có thể được thanh toán, nhưng không nằm viện thì sẽ không mất đồng nào.
Thế là tôi tìm bác sĩ hỏi, anh ấy nói triệu chứng của tôi không quá nghiêm trọng, liền cho tôi về.
6
Về đến nhà nằm trên sofa một lúc, bụng réo ầm ĩ.
Đúng lúc đó, tôi lại lướt xem được video quảng cáo nấm "kiến thủ thanh".
"Cứu tôi với, còn ai chưa ăn cơm chiên nấm 'kiến thủ thanh' không!"
"Đó là một cảm giác bùng nổ trong khoang miệng, sau đó cả người như chìm trong vị tiên vậy , cơm chiên nấm 'kiến thủ thanh' là món cơm chiên ngon nhất tôi từng ăn trong đời, giống như ăn một miếng cả thiên nhiên trong miệng vậy!"
"..."
Tôi liếm môi, nhìn về phía tủ lạnh.
Liệu có một khả năng nào đó là, vì tôi chưa nấu chín nên nó mới không ngon như vậy, mới bị trúng độc không.
Nếu tôi nấu kỹ hơn một chút, xào cho khô lại, có lẽ sẽ không sao.
Nghĩ là làm, Phó tổng luôn khen tôi có khả năng thực thi mạnh mẽ trong công việc, nhưng anh không biết, thật ra tôi trong cuộc sống cũng như vậy.
Tôi lôi cơm nguội hôm qua ra, lấy một chút nấm "kiến thủ thanh" từ đĩa.
Cẩn thận đổ nấm "kiến thủ thanh" vào chảo xào trước, ước chừng vừa đủ mới đổ cơm chiên vào.
Tiếng cơm chiên nấm "kiến thủ thanh" xèo xèo, giống như một bản giao hưởng tuyệt vời, dụ dỗ con sâu thèm ăn trong bụng tôi lại kêu lên.
Lần này tôi hoàn toàn làm theo thời gian chỉ dẫn của người bán, thậm chí còn xào thêm một phút rưỡi, nếu còn trúng độc thì là do nấm không nể mặt rồi.
Múc cơm ra bàn.
Lần này tôi rất cẩn thận, quyết định ăn một miếng trước, sau đó chơi điện thoại mười phút, không có vấn đề gì mới ăn tiếp.
Phải nói là, hương vị cơm chiên nấm "kiến thủ thanh" quả thực bùng nổ hương thơm.
Tôi ăn một miếng, không kìm được lại ăn thêm một miếng nữa.
Sợ mình lại không kìm được, tôi lấy một cái dĩ khác đậy bát lại, không cho mùi thơm của nó lan ra.
Mười phút sau, tôi cảm thấy dường như không có vấn đề gì.
Mong đợi đi đến phòng ăn...
Chỉ thấy trên bàn ăn có một con cóc đang đứng, nó nhìn tôi một cách thèm thuồng, phát ra tiếng kêu bẹt bẹt:
"Cho tôi ăn một chút được không? Quạc. Cô vén nắp lên một khe nhỏ, tôi thè lưỡi vào liếm một miếng thôi, một miếng!"
"..."
Tôi lẳng lặng giơ điện thoại lên, chuẩn bị gọi xe.
Điện thoại bỗng reo, người gọi đến là Phó tổng.
"Cô đi đâu vậy? Tôi bảo Tiểu Ngô mang máy tính đến, sáng nay ra ngoài xử lý chút việc công, về thì thấy cô biến mất rồi. Tôi có mang bữa sáng đến này."
Tôi hơi ngạc nhiên, anh ta thật sự đã canh ngoài cả đêm sao?
"Tôi tưởng anh đi rồi, bác sĩ nói tôi không sao nên tôi về nhà... nhưng mà, lát nữa tôi sẽ qua."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây:
"Tôi trả lương cho cô thấp lắm à? Vì một bữa sáng mà cứ chạy đi chạy lại làm gì, cô gọi đồ ăn ngoài, gọi món đắt tiền một chút, công ty thanh toán."
Tôi nhìn bàn ăn, trả lời:
"Đang nói chuyện với sếp tôi."
"Cái gì?" Phó tổng bối rối hỏi lại.
"Uhm... con cóc hỏi tôi đang nói chuyện điện thoại với ai."
"Cóc? Hôm qua không phải tôi đã mang nó ra ngoài rồi sao?" Nói xong anh lập tức phản ứng lại, lớn tiếng lặp lại: "Cóc?!"
Tôi có chút khó xử trả lời:
"Tôi nghĩ nấm khá đắt... Với lại chỉ cần nấu chín là sẽ không trúng độc."
"Vậy là cô lại ăn rồi!"
"Ưm..."
Thật là ngại quá.
Để không làm phiền anh và lãng phí nguồn lực y tế, tôi nói tiếp:
"Phó tổng anh về nghỉ đi, tôi đã có kinh nghiệm rồi, tôi tự gọi xe đi là được. À với lại trước đây xe cấp cứu và tiền chữa bệnh của anh tốn bao nhiêu tiền, tôi khỏi rồi sẽ chuyển khoản cho anh."
"Đào Tri Ý, tôi thật sự phục cô!"
Giọng nói từ kẽ răng bật ra, chắc anh cạn lời với tôi rồi.
Không chỉ anh cạn lời với tôi, mà tôi cũng cạn lời với chính mình.
Nhưng ai mà ngờ được chứ, cái thứ này xào kiểu này cũng trúng độc, xào kiểu kia cũng trúng độc.
Tôi còn nghi ngờ người bán có vấn đề, gửi nhầm hướng dẫn cho tôi.
"Đợi ở nhà đi."
Anh lạnh lùng nói.
Sau đó bổ sung:
"Không được nói chuyện với cóc!"
Điện thoại ngắt, tôi bất lực nhìn con cóc.
Nó lại bắt đầu cầu xin tôi:
"Cho tôi ăn một miếng thôi mà... sao cô không để ý đến tôi?"
Tôi mím môi, lặng lẽ quay lưng đi.