Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 7
7
Sắp đến kỳ thi tháng.
Tạ Nam Dự xuất viện.
Nửa tháng không gặp, anh ta gầy đi nhiều, trên xương mày trái còn để lại một vết sẹo dài kéo đến đuôi mắt.
Vết sẹo khá rõ, khó mà phục hồi như cũ.
Tuy không đến mức hủy dung, nhưng với một kẻ vốn luôn tự luyến nhan sắc như Tạ Nam Dự, cũng đủ khiến anh ta khó chịu một thời gian dài.
Còn nữa.
Có lẽ vì lần đánh nhau trước, Lâm Hạ Hạ từng bỏ mặc anh ta, nên khi trở về, thái độ anh ta với cô cũng lạnh nhạt đi nhiều.
Có lần hai người tình cờ đối mặt.
Lâm Hạ Hạ rốt cuộc lấy hết dũng khí nói:
“Tạ Nam Dự, sau này tôi muốn thi vào Thanh Hoa.
Anh vì tôi mà đánh nhau, làm mình bị thương, tôi chỉ thấy trẻ con, chứ chẳng hề cảm động. Tôi căn bản sẽ không bao giờ thích loại người như anh.”
Nghe xong, Tạ Nam Dự lại chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ buông một câu “Biết rồi”, rồi lướt qua vai cô mà đi.
Còn tôi, thì suốt ngày quấn lấy Giang Sâm học tập, đến cả lúc xuống căn tin ăn cơm cũng phải đuổi theo hỏi những chỗ không hiểu.
Tóc tôi buộc cao thành đuôi ngựa, váy đồng phục qua đầu gối.
Không còn trốn học, không còn đánh nhau, không còn hút thuốc.
Cũng chẳng phí thời gian bên đám người ăn chơi lêu lổng cùng Tạ Nam Dự nữa.
Một lần cuối tuần, tôi hẹn Giang Sâm ra quán cơm nhanh làm bài tập.
Trùng hợp gặp Tạ Nam Dự cùng đám anh em đến gọi đồ.
Chắc bọn họ vừa h/ú..t th/u/ố/cngoài đường, mùi bạc hà xen lẫn khói nicotin tỏa ra nồng nặc.
Giang Sâm nhận ra tôi khó chịu, liền tự nhiên xắn tay áo, để lộ một đoạn cánh tay:
“Tôi không mang kẹo, khó chịu thì cắn tôi.”
Tôi bật cười, buột miệng chê:
“Bọn họ thật là thối c/h/ế/t đi được!”
Rồi khẽ ghé sát, hít một hơi nơi cổ cậu:
“Giang Sâm, vẫn là cậu thơm.”
Thân thể Giang Sâm lập tức cứng đờ, vành tai bất giác ửng đỏ.
Cậu nghiêm giọng làm bộ:
“Làm bài đi.”
“Tuân lệnh, lớp trưởng đại nhân.”
Đúng lúc đó, Từ Duệ vừa bưng khay cơm ra, bắt gặp cảnh tượng này, không nhịn được chọc Tạ Nam Dự:
“Hứa Đường rốt cuộc muốn diễn đến khi nào vậy? Sao tôi thấy giờ cô ấy không giống diễn nữa, mà giống thật sự thích Giang Sâm rồi.”
Sắc mặt Tạ Nam Dự u ám, xoay người ra cửa châm thuốc, nhưng bật lửa thử mấy lần cũng không cháy.
Từ Duệ ở phía sau gọi:
“Nam ca, anh không ăn cơm nữa à?”
Tạ Nam Dự càng thêm bực bội:
“Không ăn, mất hết khẩu vị!”