Ai Bảo Học Bá Không Biết Yêu? - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8
8
 
Hôm sau tan học.
 
Tạ Nam Dự hiếm hoi chặn tôi ngay trước cổng trường.
 
Anh ta ngồi trên xe máy, vết sẹo trên xương mày khiến gương mặt vốn ngông nghênh càng thêm vài phần dữ dằn.
 
Vẫn như trước, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
 
Anh ta nheo mắt, lạnh nhạt:
 
“Lâu thế không chủ động tìm tôi, không thèm nói với tôi lấy một câu, Hứa Đường, cậu cũng nhịn giỏi đấy.”
 
Tôi ngơ ngác.
 
Nhịn cái gì mà nhịn!
 
Tôi còn bận ôn thi đại học, đâu có hơi đâu để ý đến anh ta?
 
Lười phí lời, tôi nhấc chân định đi.
 
Chỉ nghe Tạ Nam Dự thở dài một tiếng, như trút bỏ lớp phòng bị nặng nề, giọng mang theo sự bất lực hiếm có:
 
“Được rồi, Hứa Đường, mục đích của cậu đạt rồi, tôi đồng ý.”
 
Tôi càng thêm mờ mịt:
 
“Đồng ý cái gì?”
 
“Không phải cậu luôn muốn làm bạn gái tôi sao?
 
Tôi đồng ý. Trước kia bảo cậu đi quyến rũ Giang Sâm là tôi hấp tấp.
 
Tôi thừa nhận, lần trước đánh nhau, khi cậu lao đến che chở cho Giang Sâm, tôi cực kỳ khó chịu. Từ giờ cậu không cần để ý đến hắn nữa, trò chơi kết thúc rồi.”
 
“Sau này, bạn gái của tôi chỉ có mình cậu, sẽ không còn Lâm Hạ Hạ, cũng chẳng có cô nào khác.”
 
Tôi đen mặt.
 
Lúc đầu tiếp cận Giang Sâm, đúng là tôi có mục đích.
 
Khi đó, tôi rất thích Tạ Nam Dự, hận không thể dâng cả trái tim.
 
Anh ta cũng vì chuyện Lâm Hạ Hạ thích Giang Sâm mà tức giận.
 
Nên mới nói với tôi:
 
“Muốn làm bạn gái tôi à? Được, vậy đi quyến rũ Giang Sâm đi. Nếu hắn yêu cậu, tôi sẽ hẹn hò với cậu.”
 
Tôi đã tin thật, quay sang làm bạn cùng bàn với Giang Sâm.
 
Nhưng đó là chuyện trước kia, còn bây giờ…
 
“Xin lỗi nhé, cái ghế bạn gái của cậu, tôi giờ chẳng thèm.”
 
Tạ Nam Dự cau mày:
 
“Hứa Đường, cậu có nghe rõ tôi nói gì không? Tôi đang nói, là bạn gái chính thức—”
 
“Làm bạn gái cậu thì có được cộng điểm thi đại học không?”
 
“Hay làm bạn gái cậu thì được đặc cách vào Thanh Hoa?”
 
Nói cứ như ban phát ân huệ to tát.
 
Tôi cạn hết kiên nhẫn.
 
Đúng lúc đó Giang Sâm xuất hiện, tôi vẫy tay:
 
“Đợi tôi, cùng về nhé.”
 
Vừa dứt lời đã bị Tạ Nam Dự nắm lấy cánh tay, gần như nghiến răng nghiến lợi:
 
“Hứa Đường, đã nói trò chơi kết thúc rồi, sao cậu còn dính lấy hắn?”
 
“Ai chơi trò chơi với cậu chứ?”
 
Tôi hoàn toàn bùng nổ:
 
“Trước đây tôi thích cậu, nên bám lấy cậu. Giờ tôi thích cậu ấy, nên bám lấy cậu ấy. Có khó hiểu lắm sao?”
 
“Tạ Nam Dự, tôi cũng biết thay lòng đấy!”
 
“Ai quy định, cả đời tôi chỉ được thích một mình cậu?”
 
“Cậu…”
 
Ánh mắt Tạ Nam Dự đầy vẻ không thể tin nổi.
 
Môi mấp máy mấy lần, cuối cùng chẳng thốt ra được chữ nào.
 
Lúc này, Giang Sâm đi tới.
 
Cậu thản nhiên nhìn Tạ Nam Dự, giống như nhìn một con gián đáng ghét.
 
“Hứa Đường, đừng ở cạnh một đứa thi vật lý được 3 điểm, dễ lây cái ngu đấy.”
 
Tôi lập tức giật tay khỏi Tạ Nam Dự, lấy khăn giấy ra, vẻ chán ghét lau chỗ vừa bị anh ta chạm vào.
 
Tôi vật lý vừa mới qua điểm trung bình, tuyệt đối không thể tụt dốc thêm.
 
Làm xong tất cả, tôi chủ động nắm lấy tay Giang Sâm, nghiêm túc hỏi:
 
“Vậy nếu tôi nắm tay học thần nhiều hơn, có phải sẽ thi được điểm cao hơn không?”
 
Giang Sâm bật cười khẽ:
 
“Có lẽ thế.”
 
Sau lưng, cánh tay Tạ Nam Dự rơi vào khoảng không, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan xen của chúng tôi.
 
Sắc bén như muốn ch/é/m người.
 
Kỳ thi tháng kết thúc.
 
Giang Sâm trở lại ngôi vị số một toàn thành phố.
 
Còn tôi, từ top mười cuối bảng, đã nhảy vọt lên hơn một trăm hạng.
 
Mọi thứ đều đang tiến triển đúng như tôi mong muốn.
 
Càng gần kỳ thi đại học, Tạ Nam Dự lại trái tính đổi nết, bắt đầu đối xử tốt với tôi.
 
Anh ta giống như từng đối xử với Lâm Hạ Hạ trước kia, dịu dàng kiên nhẫn.
 
Sáng mang bữa sáng cho tôi, đăng vòng bạn bè cũng tag tôi, buổi tối đứng chờ trước cổng trường muốn đưa tôi về.
 
Nhưng tôi chưa từng để ý đến.
 
Anh ta liền bắt đầu ngấm ngầm nhằm vào Giang Sâm.
 
Thậm chí trong một trận bóng rổ trong trường, hắn còn liên thủ với Từ Duệ chơi xấu.
 
Cho dù Giang Sâm có kỹ thuật xuất sắc đến đâu, cũng khó mà chống lại hai kẻ giở trò cùng lúc.
 
Đặc biệt khi Giang Sâm bật nhảy chuẩn bị ném bóng, Tạ Nam Dự cố ý va mạnh vào cậu.
 
“Rầm” một tiếng, cả hai ngã nặng xuống đất.
 
Tôi lập tức xông vào sân, gọi dừng trận đấu, chạy đến bên Giang Sâm đỡ cậu dậy:
 
“Có sao không?”
 
“Không sao.”
 
Chân Giang Sâm bị thương, tôi đưa cánh tay cậu vòng qua cổ mình:
 
“Dựa vào tôi, ôm chặt, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
 
Phía sau, Từ Duệ hét:
 
“Này, Hứa Đường, không thấy sao? Nam ca cũng bị thương đấy!”
 
Khóe mắt tôi liếc thấy Tạ Nam Dự ngồi bệt dưới đất, cánh tay treo lủng lẳng với dáng vẻ méo mó, e là gãy xương.
 
Ánh mắt anh ta gắt gao dán chặt lấy tôi.
 
Tôi nghiến răng:
 
“Kệ hắn đi c/h/ế/t!”
 
Cả sân ồn ào.
 
Không biết ai đó buột miệng:
 
“Hứa Đường chẳng phải là chó săn của Tạ Nam Dự sao? Cô ấy lại vì Giang Sâm mà chửi hắn?
 
Chẳng lẽ cô ấy và Giang Sâm thành một đôi rồi?
 
Trời ạ, Giang Sâm là học thần lạnh lùng nổi tiếng của Nhất Trung, vậy mà cũng xuống phàm trần rồi?”
 
“Xin lỗi nhé, Hứa Đường xinh như yêu tinh vậy, ai nhìn chẳng choáng váng.”
 
“Chuẩn đó, thật ra ban đêm tôi cũng từng mơ thấy Hứa Đường, còn…”
 
Tạ Nam Dự không kìm nổi:
 
“Câm miệng hết cho ông đây!”
 
……
 
Đến phòng y tế.
 
Tôi ngồi xổm dưới đất kiểm tra vết thương cho Giang Sâm, may mắn chỉ là trầy xước.
 
Trong lòng vừa giận vừa sợ.
 
“May mà không phải tay.”
 
May mà không phải bàn tay cậu dùng để cầm bút, không phải bàn tay quyết định vận mệnh tương lai của cậu.
 
“Nếu không, tôi liều mạng với Tạ Nam Dự rồi!”
 
Nghe vậy, Giang Sâm lại nở nụ cười.
 
“Cười gì? Bị thương còn cười?”
 
“Vui.”
 
Tôi cau mày: “Có gì vui chứ?”
 
Ánh mắt Giang Sâm ánh lên tia sáng:
 
“Cậu chọn tôi. Giữa tôi và Tạ Nam Dự, cậu chọn tôi. Cậu không thấy vẻ mặt hắn vừa rồi sao, khó coi như nuốt phải năm con cóc sống.”
 
Tôi cũng không nhịn được bật cười.
 
“Nếu cậu dễ dỗ thế này, sợ là cậu phải vui cả đời đấy.”
 
“Sao cơ?”
 
Tôi đứng lên, ghé sát tai cậu thì thầm:
 
“Bởi vì cậu sẽ luôn là lựa chọn ưu tiên cả đời của tôi, Hứa Đường.”
 
Ánh mắt Giang Sâm khẽ dao động:
 
“Nói dối…”
 
Tôi liền đáp nhanh:
 
“Là cún con.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo