Tổng Tài Đều Là Bệnh Xà Tinh - Chương 9: Bộ dạng keo kiệt này

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 9: Bộ dạng keo kiệt này

Mặc dù trên má của Ôn Hiểu Vân đã được chườm túi đá, nhưng vẫn không che được chỗ sưng đỏ và khóe môi bị nứt toác.

Ôn Hiểu Ninh càng nhìn càng tức, càng nhìn càng giận, cả khuôn mặt nhỏ xám xịt như sắt, hận không thể đuổi theo Giang Đại Vũ để đánh thêm một trận nữa.

“Tản ra đi, tản ra đi, hôm nay tầng năm giảm giá 20%.” Với tư cách là ông chủ, Trình Gia Mẫn bắt đầu thu dọn mớ hỗn độn: “Chuyện hôm nay ai cũng đừng có lắm mồm, để tôi biết được thì không xong với tôi đâu.”

Nhân viên phục vụ tầng năm gật đầu lia lịa. Bọn họ dám buôn chuyện về ai chứ? Buôn chuyện về ai cũng có thể gặp rắc rối. Đừng nói là ông chủ và Trang thiếu thường xuyên lui tới kia đều không thể đắc tội, ngay cả Giang Đại Vũ người vừa bị Trang thiếu đá bay, họ cũng không dám dây vào.

“Lên tầng trên đi.” Trang Tần đặt tay lên vai Ôn Hiểu Ninh: “Gọi bác sĩ đến xem thử.”

“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu.” Ôn Hiểu Ninh giọng đầy thất vọng: “Chị tôi có thể về nhà được không?”

“Về nhà rồi để người nhà cậu thấy chị cậu như thế này à?” Trang Tần trượt tay xuống eo cậu, vỗ nhẹ một cái: “Ít nhất cũng phải hết sưng rồi mới về chứ?”

“Lên đi, lên đi nào. Chậc, quản lý Ôn, cô không sao chứ? Sao lại chọc vào cái người Giang Đại Vũ đó? Cái thứ đó đúng là chỗ nào cũng gây ngứa mắt.” Trình Gia Mẫn lắc đầu đầy tiếc nuối: “Hắn ta nổi tiếng thối nát ở đây, chỉ dựa vào có người ba giàu có, đi khắp nơi gây chuyện. Nhưng đây là Tứ Cửu Thành mà, có tiền thì tính là gì chứ…” Nói tới đây, anh cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ, quay lại thì thấy Dương Nhuận.

“Sao thế, Nhuận Nhuận, có chuyện à?”

Dương Nhuận ghé vào tai anh nói mấy câu, Trình Gia Mẫn nhướng mày, liếc nhìn Ôn Hiểu Vân đang đi bên cạnh, lại tặc lưỡi mấy tiếng: “Thời buổi này, rau sạch toàn bị heo dẫm thôi.”

Ôn Hiểu Vân đã điều chỉnh được cảm xúc sau khi vừa kinh ngạc, tức giận và bị sỉ nhục. Cô che mặt, mắt đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười nhẹ: “Trình tổng, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi.”

“Đúng là lỗi của cô.” Trình Gia Mẫn dẫn mấy người lên lầu, vừa đi vừa gật đầu: “Mù lòa là bệnh, phải chữa. Uống nhiều thuốc, sau này đừng mù nữa là được.”

“Chị tôi…” Ôn Hiểu Ninh muốn bênh chị, nhưng nói được hai chữ rồi lại không biết phải nói thế nào. Lúc đầu chị cậu gặp Giang Đại Vũ đã không tin tưởng rồi, giờ chuyện xảy ra liên tục như vậy cũng đều vì cái thằng khốn đó, chẳng phải do chị cậu mù quáng nhìn nhầm súc sinh, giờ phải trả giá thôi!

“Chị tôi là người tốt.” Giữ trong lòng mãi, cuối cùng cậu cũng nói ra câu trọn vẹn.

Trình Gia Mẫn bật cười: “Chuyện hiển nhiên mà, quản lý Ôn chỉ là tính tình quá mềm yếu. Nếu là tôi thì lên đó cho nó một trận không chết mới lạ.”

Nói xong còn đưa tay ra làm động tác cào cấu.

Ôn Hiểu Vân che mặt, bật cười khẽ.

Tầng sáu so với các tầng khác sang trọng và yên tĩnh hơn nhiều, cửa cầu thang điện nặng đóng lại, tiếng ồn phía dưới lập tức bị ngăn cách, tạo thành một thế giới khác.

“Cấm Sắc” có bác sĩ thường trực riêng, dù sao đây cũng là nơi rượu chè, không tránh khỏi xảy ra đủ thứ chuyện đổ máu, lúc này có bác sĩ của mình can thiệp sẽ chủ động hơn, kiểm soát tình hình không để tệ hơn.

Bác sĩ này còn trẻ, đeo kính không gọng, cũng không mặc áo blouse trắng, chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản, tay xách một hộp y tế nhỏ bước vào.

Bác sĩ bôi thuốc giảm viêm, xóa thâm cho Ôn Hiểu Vân, nhíu mày nói: “Trình thiếu, chỗ anh ngày càng mất an toàn rồi đấy, ngay cả quản lý của mình cũng bị đánh, lần sau có khi tôi cũng bị liên lụy đấy?”

“Nếu cậu bị liên lụy thì tôi đổi người khác, đừng gây chuyện với tôi nữa.” Trình Gia Mẫn cười lớn.

“Thôi cậu đổi tôi ngay bây giờ cho tôi khỏi lo sợ suốt ngày đi.” Bác sĩ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến Trình tổng, đều là lỗi của tôi.” Ôn Hiểu Vân quen biết bác sĩ này, dù chưa từng nói chuyện và không biết tên nhưng ít nhất biết họ có quan hệ khá tốt với Trình tổng. Nếu vì mình mà khiến bác sĩ nghỉ việc, thì cô thật sự không còn mặt mũi ngồi ở đây nữa.

“Đừng tin, cậu ta không bỏ đi đâu, ở đây tự do thích gì cũng được, ông lớn kia nuôi cậu ta như ông hoàng vậy.” Trình Gia Mẫn khoác vai bác sĩ: “Đi đi đi, tôi đói rồi, đi xem có gì ngon.”

Nói xong, còn nháy mắt với Trang Tần một cái, rồi kéo cả Dương Nhuận ra ngoài.

Trang Tần ngồi vào ghế sofa, nhìn kỹ cặp chị em này có nét mặt rất giống nhau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Ôn Hiểu Ninh.

Anh từ năm mười lăm tuổi đã quen sống trong thế giới phóng đãng, bên cạnh không thiếu người đẹp trai hay xinh gái, cao thấp, béo gầy, da trắng da đen, người phương Đông hay phương Tây, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy đứa trẻ đen gầy trước mặt lọt vào mắt anh.

Thực ra nói là trẻ con, nhưng Ôn Hiểu Ninh so với Trang Tần không nhỏ tuổi hơn là mấy, chỉ là đôi mắt to chứa đầy thanh xuân, bồng bột, nhiệt huyết, bình yên, trầm lặng và sự trong sáng. Vì vậy nhìn cậu trông trẻ hơn nhiều tuổi thật.

Cái mái tóc lòa xòa ngốc nghếch đung đưa trên đôi lông mày đen dày càng làm tăng thêm vẻ ngây thơ. Không biết có phải do đi nắng nhiều không, sống mũi thẳng và hai bên má có vài đốm tàn nhang, làn da đen sạm cũng không che được, rõ ràng nổi bật ở đó, theo nét mặt cậu mà nhấp nháy, đặc biệt thu hút.

Trang Tần liếm môi, đột nhiên thấy hơi khát. Anh cầm lấy bình nước trái cây trên bàn, rót một cốc rồi đẩy đến trước mặt Ôn Hiểu Vân: “Uống chút nước đi.”

Ôn Hiểu Vân ngỡ ngàng nhận được sự quan tâm, vội cầm lấy cốc nước, cảm ơn anh.

Trang Tần vẫy tay từ chối rồi tự rót cho mình một cốc, sau đó đẩy bình nước và cốc trống về phía Ôn Hiểu Ninh: “Cứ tự nhiên.”

Nói xong, anh ngửa cổ uống cạn cốc nước.

Ôn Hiểu Ninh tuy đã nén giận, nhưng vẫn có chút bối rối. Cậu nhìn quanh căn phòng riêng, đôi chân mang giày vải tự động co lại, nép vào góc tối. Căn phòng có hương thơm dễ chịu, khiến cậu luôn thoang thoảng ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm mốc trên người mình. Cậu nhìn bàn tay Trang Tần cầm ly thủy tinh, những ngón tay dài thon, móng tay tròn và gọn gàng. Rồi nhìn tay mình, những ngón tay đen gầy như chân gà, móng tay còn dính bẩn ở kẽ.

Thật sự như trời và đất khác biệt.

Trong phòng có âm nhạc nhẹ nhàng lan tỏa, giọng hát của Sa Bảo Lương dịu dàng quyến rũ. Cậu khá quen thuộc với giai điệu này, bởi cô gái nhỏ làm dịch vụ ở chi nhánh của họ rất thích bài hát này, là ca khúc cuối trong một bộ phim truyền hình mà cô ta thường nghe. Hầu như mỗi ngày khi cậu lấy đồ đều nghe được bài hát đó. Nhưng lúc này nghe cùng một bài hát, lại có hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau.

Ba người ngồi đối diện nhau, đều không biết nên nói gì cho phải.

Trang Tần xoa ly thủy tinh trên tay, bỗng hỏi: “Thích bài hát này hả?”

Chị em họ đều giật mình, Ôn Hiểu Ninh đỏ mặt, hơi ngượng: “Không, không phải, chỉ là nghe qua thôi...”

Trang Tần cười: “Tôi thấy miệng cậu đang động, tưởng cậu đang hát đấy chứ.” Nói xong anh đặt ly xuống, chỉ vào bàn chọn bài hát: “Muốn hát vài bài cho thoải mái không? Tôi cảm thấy hai người có vẻ căng thẳng quá.”

“Không, không cần.” Hai chị em vội lắc đầu, nhịp lắc đầu gần như giống nhau.

Trang Tần nhún vai: “Thế thì thôi.” Anh im lặng một lúc rồi bỗng nói tiếp: “Tiếc cái bình canh gà quá.”

Ôn Hiểu Ninh tỉnh táo lại, cúi xuống nhìn bình không trong tay, hét lên: “Ái chà, bình giữ nhiệt của tôi! Mấy trăm bạc một cái đấy!”

Trang Tần ngẩn người, rồi bật cười ha ha ha.

Ôn Hiểu Vân ngượng ngùng chọc vào em trai: “Đừng đùa nữa, lát nữa chị mua cho.”

“Giá mà biết sớm thì em đã không lấy bình ném vào hắn rồi, phí cả bình lẫn canh!” Ôn Hiểu Ninh càng nghĩ càng thấy thiệt thòi: “Canh gà mẹ ninh mất hai tiếng đó, thơm lắm, em chưa kịp uống miếng nào đã đem đến đây rồi, kết quả lại dùng cho cái thằng khốn đó.”

Ôn Hiểu Vân ôm trán, em trai cô lại mắc thói keo kiệt rồi, lúc này vẫn còn nghĩ đến cái bình giữ nhiệt kia!

Trang Tần lại bật cười, tiếng cười vang lên từ lồng ngực, vang vọng trong phòng. Anh dụi dụi mắt, giọng khàn khàn mang theo dư âm của tiếng cười: “Đột nhiên nhớ ra hôm đó tôi ăn mất hộp thịt viên của cậu, chắc tiếc lắm hả?”

Cái vẻ keo kiệt, tính toán của thằng nhóc này cứ như một cọng lông vũ nhẹ nhàng khuấy động khắp người anh, khiến anh có chút không nhịn được, muốn giơ tay kéo nó lại, đè xuống ghế sofa, vò nát cho đã tay...

“À, không, không có…” Cơn tức lúc nãy qua rồi, Ôn Hiểu Ninh lại bắt đầu thấy ngại. Cậu gãi gãi má: “Cái đó là tôi tặng anh mà.”

Tối hôm đó, Ôn Hiểu Ninh gọi điện về nhà, nói là gặp bạn học nên về muộn một chút, bảo mẹ nghỉ ngơi trước, rồi ở lại với chị gái, ngồi trong phòng của Trang Tần đến tận mười hai giờ đêm.

Trong mấy tiếng đồng hồ đó, Trang Tần cứ như một vật thể phát sáng, thu hút ánh nhìn của cậu. Sự mạnh mẽ, tiếng cười to, vẻ dịu dàng, và cách anh đùa giỡn thoải mái với bạn bè, tất cả đều lọt hết vào mắt cậu. Anh thậm chí còn hát hai bài, ông chủ Trình vỗ tay đến đỏ cả tay, nói quen biết Trang thiếu bao năm nay, lần đầu tiên thấy anh chủ động hát, cảm động đến mức trời cũng phải rơi lệ.

Trang Tần đặt micro xuống, ngồi phịch xuống bên cạnh Ôn Hiểu Ninh, đôi chân dài cố ý hay vô tình chạm vào chân cậu.

“Nghe được chứ?” Anh ngậm điếu thuốc, khẽ chỉ về phía màn hình tivi.

“Nghe hay lắm!” Ôn Hiểu Ninh gật đầu mạnh.

Trang Tần xiên mấy miếng trái cây trong đĩa, đặt trước mặt Ôn Hiểu Ninh: “Ăn trái cây đi, mấy loại này vận chuyển từ miền Nam ra đấy, khá đắt.”

“Loại nào đắt?” Ôn Hiểu Ninh giơ xiên trái cây lên, nghiêm túc hỏi.

Trang Tần lại muốn bật cười, cố gắng nhịn, chỉ vào xoài và nho: “Hai loại này đều không rẻ.”

“Ồ…” Ôn Hiểu Ninh xiên một miếng dưa hấu cho vào miệng, rồi lại làm bộ như vô tình xiên thêm một quả nho.

Trang Tần nhìn dáng vẻ cố che giấu của cậu, quay đầu đi, lấy tay che miệng cười không ra tiếng.

Sau đó là Dương Nhuận đưa hai chị em họ về nhà.

Lần này Ôn Hiểu Vân không những không bị mất việc, mà còn được thăng lên làm quản lý tầng sáu. Đó là ước mơ của tất cả các quản lý và nhân viên phục vụ ở dưới lầu, vừa nhàn vừa có nhiều tiền boa thế nhưng cô lại chẳng vui mấy.

Cho dù cô có ngốc đến đâu, đơn thuần thế nào, thì cũng là người làm việc ở khách sạn và KTV, đã thấy không ít kiểu người, nhưng hôm nay cô lại thấy có chút không hiểu nổi.

Cái kiểu hành động tưởng như vô tình mà lại cố ý của Trang Tần, rõ ràng là đang tương tác với em trai cô. Mà Trang Tần là người như thế nào, cô sao có thể không biết? Chưa nói đến lần ở bãi đỗ xe, chỉ riêng mấy tháng nay anh ta hay đến chỗ này, là một trong vài người bạn thân nhất của ông chủ Trình, về lai lịch và thân phận thì cô nghe ngóng được cũng không ít.

Chẳng lẽ là...

Cô liếc nhìn thằng em ngốc nghếch không để tâm gì của mình, tự nhiên bắt đầu thấy lo lắng.




Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 1 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo