Tổng Tài Đều Là Bệnh Xà Tinh - Chương 10: Rốt cuộc là để ý ai?

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 10: Rốt cuộc là để ý ai?

Dạo gần đây thật sự quá xui xẻo, đủ thứ chuyện xui rủi đổ lên đầu, hai chị em Ôn bàn nhau hay là đi chùa thắp hương cầu may, xua đi vận đen.

Bà Ôn nghe xong cũng đòi đi theo. Bình thường sức khỏe bà không tốt, ít khi ra ngoài, nay con gái con trai đều xin nghỉ đi lễ Phật, chuyện lớn như vậy bà nhất định phải tham gia.

Bà định bụng sẽ khấn Phật, lạy Quan Âm, hỏi xem duyên phận của con mình là sao, tại sao nhìn con cái nhà hàng xóm bên trái bên phải chẳng đứa nào xinh bằng con mình mà cũng cưới vợ gả chồng cả rồi, còn nhà mình thì chẳng có động tĩnh gì!

Ba mẹ con bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định đi Hương Sơn, tiện thể leo núi hít thở không khí trong lành, cho bà cụ vận động một chút cho vui. Ban đầu tính rằng có mẹ đi cùng thì bắt taxi cho tiện, ai ngờ bà Ôn nhất quyết không đồng ý. Nhà cách Hương Sơn xa như vậy, đi taxi tốn bộn tiền, con cái kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, làm sao có thể lãng phí như thế được?

Cuối cùng hai chị em không đấu lại bà, đành phải đi bằng xe buýt kết hợp tàu điện ngầm. May mà nghỉ phép không trúng vào dịp lễ, nên tàu điện không đông lắm, lắc lư một chút, chợp mắt một lúc là đến nơi.

Hương Sơn vào mùa hè không có lá đỏ, lá phong vẫn còn xanh, gió thổi qua xào xạc như những bàn tay nhỏ vỗ lách cách. Trên núi không nóng, gió thổi qua bóng cây mát rượi, vô cùng dễ chịu.

Bà Ôn tay trái dắt con gái, tay phải dắt con trai, hai đứa đỡ bà cùng leo núi. Gặp ông bà nào không quen cũng niềm nở chào hỏi: “Chà, đi leo núi à? Sức khỏe tốt ghê!”

Nói qua nói lại, bà trò chuyện với một ông lão.

Hai cụ một ông một bà, chuyện trò nào là gạo dầu mắm muối, nói chuyện khá vui vẻ. Nói chưa được mấy câu, ông cụ liếc nhìn “hai tướng quân” đi bên cạnh bà Ôn: “Đây là con trai với con dâu phải không? Em gái đúng là có phúc.”

Gương mặt tươi cười của bà Ôn lập tức sụp xuống: “Đâu có, đây là con trai với con gái tôi đấy. Chẳng phải đang muốn lên đây cầu duyên cho tụi nó sao? Cả hai đều lớn rồi mà vẫn chưa lập gia đình!”

“Không thể nào?” Ông lão tỏ vẻ kinh ngạc: “Chắc là do kén chọn quá đấy. Bà đừng lo, mấy chuyện này là duyên phận cả, biết đâu qua hôm nay duyên tới thật, ‘bốp’ một cái, đứa này cưới, đứa kia gả, lúc đó em tha hồ hưởng phúc!”

“Ôi, ai mà chả mong thế…” Bà Ôn thở dài thườn thượt “Mắt thấy con người ta cưới xin hết rồi, lòng tôi sốt ruột muốn chết.” Nói xong còn liên tục liếc mắt lườm hai đứa con.

Hai chị em làm như không nghe thấy, một người ngửa đầu nhìn trời: “Mẹ ơi, hôm nay không có khói bụi gì đâu, thời tiết đẹp ghê.”

Một người thì cúi xuống nhìn đất: “Mẹ cẩn thận dưới chân nhé, để ý bậc thang đấy ạ.”

“Lo chết đi được, nhìn trời với đất làm gì, mẹ chỉ lo không biết sau này các con sẽ thế nào, haizz!” Bà cụ không để yên, cố tình truyền đạt tư tưởng “kết hôn là tốt, kết hôn là tuyệt” cho con cái, còn lôi kéo đồng minh: “Ông này, con nhà ông chắc lấy vợ hết rồi nhỉ?”

Ông lão cười hề hề: “Chưa đâu, nó ham chơi quá, suốt ngày chỉ biết rong chơi, tôi chỉ cầu sau này nó kiếm được người trị được nó là mừng rồi, chẳng đòi hỏi gì hơn.”

“Bọn trẻ bây giờ! Bọn trẻ bây giờ! Đứa nào đứa nấy chẳng để người lớn yên tâm gì cả!”

Tới chùa Hương Sơn, bà Ôn lấy nhang từ trong túi ra, châm lửa vái khắp bốn phương tám hướng, miệng lẩm bẩm cầu nguyện, vẻ mặt vô cùng thành kính. Vái xong bốn hướng thì bắt đầu lễ Phật, đi một vòng khấn vái, quỳ không biết bao nhiêu lần, chỉ với một nguyện vọng duy nhất: Cầu cho con cái con được thành gia lập thất, không cần giàu sang, chỉ mong gặp người yêu thương tụi nó, xin Phật linh thiêng, đừng để một bà già như tôi cản trở tụi nó nữa, tụi nó đều là những đứa trẻ ngoan mà!

Ra khỏi chùa, bên ngoài nóng hầm hập, ba mẹ con tìm được chỗ có bóng râm ngồi nghỉ, bắt đầu ăn dưa chuột và bánh mang từ nhà đi.

Chưa được bao lâu, ông cụ ban nãy chẳng biết từ đâu đi chậm tới: “Ăn à?”

Miệng đang ngậm dưa chuột, Ôn Hiểu Ninh nhìn ông cụ trước mặt, người mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, chân đi giày vải đen, tay còn cầm hai hạt óc chó, dáng vẻ thì nho nhã, phong thái tựa tiên ông nhưng càng nhìn càng thấy… ngứa mắt. Cậu cứ cảm thấy ông cụ này nhìn quen lắm, cứ như đã gặp ở đâu rồi mà không tài nào nhớ nổi.

Chắc lúc mình đi giao hàng từng đưa gói hàng cho ông ấy, cậu âm thầm nghĩ.

Bà Ôn lấy trong túi ra một quả dưa chuột đưa sang: “Rửa rồi đấy, ông ăn không?”

“Ăn.” Ông cụ nhận lấy ngay không khách sáo, vừa cắn vừa nhai rồn rột, hàm răng khỏe đến giật mình.

Hai người già ăn no uống đủ lại tản bộ vừa đi vừa trò chuyện xuống núi. Hai chị em nhà họ Ôn liếc mắt nhìn nhau, đây là định tìm “tình yêu tuổi già” à? Ông già này để ý mẹ mình thật rồi? Sao mà dẻo mỏ, nhiệt tình quá mức thế? Đồ dê xồm!

Vừa xuống đến chân núi, một chiếc Porsche Cayenne màu đen lặng lẽ đỗ lại bên cạnh ông cụ. Ông cụ cười toe toét như đóa cúc, mặt mũi tươi rói mời mấy mẹ con họ Ôn đi cùng.

Bà cụ không biết xe, nhưng hai chị em thì biết rõ loại xe này đắt cỡ nào! Vị “ông già không đứng đắn” trước mắt lập tức biến thành “lão đại gia ăn chơi” chuyên đi ve vãn các bà cụ, đúng là không thể chịu được mà!

May mà bà Ôn tính tình cứng rắn, nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây thôi, đi bộ một lát là tới, ông cứ đi trước đi.”

Ông cụ tiếc hùi hụi lên xe rời đi. Xe chạy được một đoạn xa rồi, ông ta chợt vỗ đùi đánh đét: “Ây da, quên chưa xin số điện thoại rồi!”

Chàng trai lái xe nhíu mày, khoé môi giật giật, hoàn toàn cạn lời.

Chờ chiếc xe chạy khuất tầm mắt, bà Ôn hếch cằm lên: “Hừ, ông già đó muốn tán tỉnh mẹ đấy!”

Hai chị em suýt nữa thì ngã lăn ra đất vì câu này. Ôn Hiểu Vân cười khổ: “Mẹ à, mẹ nói gì thế, làm sao mà…”

“Sao lại không được chứ? Mấy đứa không thấy hồi trẻ mẹ đẹp lắm à? Hai đứa tụi con được như bây giờ là nhờ giống mẹ cả đấy! Hồi đó nhiều người theo đuổi mẹ lắm, nhưng mẹ chỉ thích ba tụi con, cái dáng lầm lì ấy chẳng nói năng gì, việc gì cũng âm thầm làm hết cho mẹ. Mẹ còn nhớ sinh nhật năm đó, ba đi hái hạt cườm rừng về xâu cho mẹ cái rèm cửa, còn nhuộm màu nữa, đẹp lắm luôn. Tiếc là để mấy năm thì bị mọt ăn, lần mẹ lấy ra thì nó rơi lả tả đầy đất… không còn gì nữa rồi…”

Bà vừa nói vừa lau nước mắt.

“Mẹ ơi…” Hai chị em không biết nên an ủi sao cho phải, trong lòng cũng chùng xuống. May mà bà Ôn chỉ lau vài cái rồi lại vui vẻ trở lại: “Thôi, mẹ lại nói linh tinh rồi. Tối nay mua con cá nhé, mẹ kho cá cho mấy đứa ăn.”

Bên khu vực núi Hương không có tàu điện ngầm, phải đợi xe buýt. Ba mẹ con đứng dưới biển chờ xe buýt, cùng với một đám du khách, trông như đàn ngỗng, cứ nghển cổ ngó về hướng xe buýt sẽ tới. Đợi mãi mà chẳng thấy bóng xe đâu cả.

Chỗ trạm xe buýt này dù có bóng cây thì cũng không mát bằng trên núi, bà Ôn mồ hôi nhễ nhại, áo quần ướt sũng, bà cầm tờ giấy quảng cáo quạt liên tục: “Đôn Đôn à, sao xe mãi chưa tới thế không biết?”

“Chắc kẹt xe rồi? Con cũng không biết nữa. Hay là mình bắt taxi về đi?” Ôn Hiểu Ninh thấy mẹ mình nóng đến đỏ cả mặt, trong lòng sốt ruột.

“Không bắt taxi!” Bà Ôn bướng bỉnh: “Không được tiêu tiền linh tinh.”

“Chẳng phải bọn con sợ mẹ nóng quá không chịu nổi sao?” Ôn Hiểu Vân cũng lo, cô vội đỡ mẹ ngồi xuống băng ghế dưới tán cây, giúp bà che bớt hơi nóng, “Trời nóng thế này, sau này đừng đi vào mùa hè nữa, nóng quá.”

Đang lo lắng thì một chiếc Cherokee đỗ lại bên cạnh trạm xe buýt, bấm còi hai tiếng “bíp bíp”.

Ôn Hiểu Ninh quay đầu lại nhìn, phát hiện biển số xe này rất quen, hình như chính là chiếc thường đậu dưới tòa nhà Trọng Ngân.

Từ trên xe bước xuống một người, dáng cao lớn, đeo kính râm, mặt lạnh tanh, trong tay còn cầm một cây dù lớn màu đen, nhìn chẳng khác gì xã hội đen. Anh sải vài bước tới bên cạnh Ôn Hiểu Vân: “Đây chẳng phải là quản lý Ôn sao?”

Ôn Hiểu Vân sững lại, rồi lập tức nhận ra: “Chủ, chủ tịch Trang?!”

Trang Tần tháo kính râm xuống, gật đầu: “Đây là bác gái sao? Trời nắng thế này mà lại đưa bác đi leo núi, thật đúng là không biết suy nghĩ!”

Anh nhét cây dù vào tay Ôn Hiểu Vân, mạnh mẽ đỡ bà Ôn dậy: “Nếu không phải hôm nay tôi có việc đi ngang qua đây, nhìn thấy mọi người, bác gái chẳng phải đã bị say nắng rồi sao?”

Bà Ôn bị cậu trai trẻ đẹp trai trông như xã hội đen này dọa cho giật mình: “Ôi, cậu là ai thế? Cậu là ai hả?”

“Đây, đây là sếp của chị con ạ.” Ôn Hiểu Ninh chạy tới, lấy cây dù từ tay chị gái rồi che lên đầu mẹ: “Ờm… Chủ tịch Trang, sao anh lại tới đây ạ?”

Trang Tần nhìn gương mặt nhỏ rám nắng đỏ au và đôi mắt to đen láy kia, trong lòng ngứa ngáy, anh không biểu lộ gì, nuốt khan một cái: “Đi công chuyện, tiện đường đưa mọi người về.”

Hôm nay thật đúng là lạ lùng, ban đầu anh định tự lái xe đến đón ông cụ về thể hiện lòng hiếu thảo, ai ngờ kẹt xe, hai chiếc xe đi lạc nhau. Thật ra anh có thể quay đầu từ nửa đường, ai mà ngờ như có ma xui quỷ khiến, cứ thế lái thẳng tới tận chân núi Hương Sơn mới chịu quay đầu lại. Mới quay đầu được một đoạn thì lại thấy Ôn Hiểu Ninh đang đứng dưới nắng lớn, lấy tay che trán, dáng vẻ như Tôn Ngộ Không chờ xe buýt.

Đúng là có duyên! Chuyện như này mà cũng gặp được, nếu còn không tán được cậu nhóc này thì đúng là trời không có mắt rồi!

Trang Tần liếm môi một cái, đánh lái tấp xe vào bên cạnh Ôn Hiểu Ninh.

Bà cụ bị "ép buộc" đưa lên xe, ngồi ở ghế sau cùng con gái, còn con trai thì ngồi ghế phụ, cứ thế mà bị “sếp của con gái” đưa về.

Trong xe bật điều hòa, không lạnh, vừa đủ mát mẻ dễ chịu. Trang Tần lấy từ tủ lạnh nhỏ ra hai chai nước, đưa về sau: “Bác gái uống nước đi ạ, trời nắng thế này bác không nên ra ngoài nhiều, ảnh hưởng sức khỏe.”

“Ôi, ôi…” Bà Ôn vốn dĩ là người mê trai đẹp, khi biết cậu trai đẹp này là sếp của con gái mình, tâm trạng liền tốt hẳn lên: “Ấy… sếp à, cảm ơn cháu nhé.”

Trang Tần mỉm cười nhẹ: “Bác gái, đây là việc cháu nên làm thôi ạ, bác khách sáo thế là làm cháu ngại đấy. Quản lý Ôn làm việc ở chỗ cháu rất chăm chỉ, có nhân viên tốt như vậy, cháu cũng tự hào lắm.”

Nói cứ như thật ấy! Ôn Hiểu Ninh liếc mắt, không nhịn được lật một cái trắng dã.

Ôn Hiểu Vân chỉ có thể cười gượng, "hơ hơ hơ", thật sự không biết phải nói gì. Cái cảm giác kỳ quái đó lại dâng lên từ đáy lòng cô, cứ thấy toàn thân Trang Tần đều tỏa ra ba chữ “có ý đồ”.

Trong xe đang bật nhạc nhẹ, chạy rất êm. Bà Ôn cũng vì mệt và nóng nên chẳng mấy chốc đã dựa vào ghế rộng rãi thoải mái mà ngủ thiếp đi.

Hai chị em không biết nói gì với vị sếp không mấy quen thuộc này, không khí trong xe lập tức trở nên gượng gạo.

Ôn Hiểu Ninh móc điện thoại ra, tạch tạch nhắn tin cho chị gái.

“Chị, chẳng lẽ tên này để ý chị rồi hả?”

Ôn Hiểu Vân nhìn tin nhắn xong, suýt thì phun nước ra từ miệng.

“Làm sao có thể, em mù rồi à? Anh ta mà nhìn trúng chị á?”

“Sao lại không thể? Chị em vừa xinh vừa duyên dáng, anh ta thích là do anh ta có mắt nhìn đó!” Ôn Hiểu Ninh không phục.

Ôn Hiểu Vân đưa tay ôm trán, cô lén liếc lên gương chiếu hậu phía trước, thì thấy cái tên Trang Tần kia đang nghiêng đầu…lén nhìn em trai mình!!!

Cái này… cái này là nhìn trúng chị sao??? Còn lâu mới phải!!!



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 1 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo