Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trước cửa phòng bao KTV ở tầng năm đã ồn ào thành một mớ. Bình thường Giang Đại Vũ hay vênh váo hống hách, nhưng ngay cả quyền được lên tầng cao nhất của KTV này hắn cũng không có, chỉ có thể đứng ở tầng gần nhất để nhìn cho đỡ thèm, tiện thể tưởng tượng viển vông rằng biết đâu có thể gặp được vị tiểu thư hay thiếu gia nhà nào đó, rồi bắt đầu một mối tình đẹp đẽ gì đấy.
Hôm nay hắn vốn không định đến đây, nhưng không chịu nổi cô bạn gái mới vừa quen nũng nịu năn nỉ mãi. Cô bạn gái mới này là một sinh viên đại học do người khác giới thiệu, dáng người nhỏ nhắn, mắt to mặt tròn, nhìn thế nào cũng thấy dễ thương, ai cũng thấy thích. Giang Đại Vũ vừa nhìn thấy đã bị mê mẩn đến quay cuồng đầu óc, vung tiền mua điện thoại, máy tính, quần áo, túi xách, trang sức, tốn không ít công sức mới theo đuổi được cô gái, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn hứng thú mới mẻ nên cô gái nói gì hắn cũng sẵn sàng đồng ý.
Giang Đại Vũ là cái kiểu con ông cháu cha nửa mùa, trong lòng thật ra rất ghen tị và đố kỵ với những thế hệ thứ hai, thứ ba nhà giàu thật sự.
Ví dụ như hắn luôn dùng xe đẹp, chơi bời với đàn ông phụ nữ để chứng minh mình có tiền có địa vị, nhưng những nơi thực sự dành cho giới có tiền có quyền thì hắn lại không thể bước vào, ví dụ như tầng sáu ở đây.
Đó là nỗi đau trong lòng hắn.
Giang Đại Vũ dỗ bạn gái mới, lại dẫn theo bạn học của cô ấy, trước tiên đi ăn một bữa đồ Nhật đắt tiền để khoe mẽ, uống chút rượu sake, ngà ngà say rồi kéo nhau đến Cấm Sắc.
Nếu nói từ tầng một đến tầng năm, thiếu gia Giang chỉ cần “quẹt mặt” là có thể lấy được một phòng bao không tệ. Quản lý ở đây gần như đều biết hắn có tiền, thích khoe mẽ, thật ra không có đầu óc, nhưng dễ kích động và hay gây chuyện.
Không may là, hiện giờ Ôn Hiểu Vân cũng đang ở tầng năm, là quản lý phụ trách tầng này.
Giang Đại Vũ cực kỳ chán ghét hai chị em nhà họ Ôn, hắn cảm thấy đời mình chưa từng gặp phải ai phiền phức và khó chịu như vậy, và điều khiến hắn càng ghét hơn là hễ nơi nào có hai chị em đó, chắc chắn sẽ đối đầu với hắn!
Hắn vốn đang vui vẻ khoác vai bạn gái nhỏ bước ra khỏi thang máy, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ôn Hiểu Vân đang đứng ở đầu hành lang, sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống.
Đúng là âm hồn không tan!
Ôn Hiểu Vân nhìn thấy hắn cũng hơi sững người, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng. Dù sao làm nghề này, người thế nào cũng từng gặp qua, sớm đã luyện được bản lĩnh “núi có sập trước mặt thì mặt cũng không đổi sắc”.
Nếu lúc đó Giang Đại Vũ khoác bạn gái mình đi thẳng vào phòng bao luôn thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng rắc rối là ở chỗ cô bạn gái kia, khi quay người lại bất cẩn đụng phải Ôn Hiểu Vân, chiếc điện thoại mới trên tay rơi xuống đất, “bốp” một tiếng, màn hình vỡ nát như hoa văn rạn.
“Á!!!” cô gái la lên: “Điện thoại của em!”
Tiếng hét đó lập tức trở thành cái cớ để Giang Đại Vũ nổi điên và trút giận, hắn lao lên một bước, tát thẳng một cái vào mặt Ôn Hiểu Vân: “Con đĩ thối, tôi biết mà, gặp cô là không có chuyện gì tốt đẹp cả!”
Ôn Hiểu Vân bị đánh choáng váng, ôm mặt không biết phản ứng thế nào, cô thật sự không ngờ Giang Đại Vũ lại vô liêm sỉ đến mức này, cố tình kiếm chuyện bắt nạt người khác.
Mấy nhân viên phục vụ lập tức lao tới ngăn Giang Đại Vũ lại, hắn còn định đánh tiếp: “Thưa anh, có gì thì từ từ nói ạ.”
“Nói cái mẹ gì mà nói! Cô không phải là vì bị tôi đá nên cay cú à? Có bản lĩnh thì nhằm vào tôi đây này, đây là kiểu phục vụ của các người đấy à? Xô khách làm rơi điện thoại khách?”
Giang Đại Vũ cứ thế không chịu buông tha.
“Anh Giang, chị ấy không cố ý mà.” Cô bạn gái nhỏ vội vàng kéo tay hắn khuyên nhủ: “Không sao đâu, chỉ là cái điện thoại thôi mà.”
“Cái gì mà không sao, em không biết con này nó hèn hạ tới mức nào đâu. Nó tự mình chửa hoang rồi nhất định nói là của anh, ép anh cưới nó. Anh không chịu thì mò đến công ty anh làm ầm lên. Nó tưởng nó là ai? Một đứa bán thân mà cũng đòi trèo cao à!”
Giang Đại Vũ mồm năm miệng mười chửi rủa tục tĩu: “Chuyện này chưa xong đâu! Dám ức hiếp bạn gái tôj, nói một câu ‘không cố ý’ là xong hả? Cô tưởng cô là ai? Gọi ông chủ của các người ra đây cho tôi!”
Bên này đang ầm ĩ, ở tầng dưới, Ôn Hiểu Ninh mang cơm đến cho chị gái đã gọi điện hai lần mà không ai bắt máy, cậu cầm hộp canh gà hầm đứng ngây ngô đợi ở cửa lối đi của nhân viên. Lúc này, từ bên trong có hai người đi ra, vừa đi vừa thì thầm: “Thật không? Có thật là ầm ĩ đến mức đó rồi hả?”
“Chứ còn gì nữa, đánh nhau luôn rồi, nghe nói là có bầu hoang xong đòi người ta cưới gì đó.”
“Ây, quản lý Ôn nhìn đâu có giống loại người đó, chắc không đến mức như vậy đâu ha?”
“Ai biết được, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng mà cái thằng họ Giang kia cũng chẳng phải thứ gì tốt, nghe nói chơi bời lắm.”
Hai người vừa nói vừa lướt qua bên cạnh Ôn Hiểu Ninh.
Ôn Hiểu Ninh nghe xong thì tóc gáy dựng đứng, vội túm lấy cánh tay một người trong đó: “Xin lỗi, cho hỏi một chút, người các anh nói là quản lý Ôn có phải tên là Ôn Hiểu Vân không?”
“Phải đó, mà cậu là ai?” Người bị túm tay ngạc nhiên hỏi.
“Ơ, cậu không phải là em trai của quản lý Ôn à? Còn không mau lên đi, tầng năm đó, chị cậu bị đánh rồi!” Người còn lại vừa nói vừa đẩy cậu một cái, còn tốt bụng mở cửa giúp.
Ôn Hiểu Ninh lửa giận bốc lên, xách hộp giữ nhiệt lao vào lối đi nhân viên, chạy băng băng lên cầu thang.
“Vậy chắc là không sao rồi nhỉ…” Hai người kia đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Ôn Hiểu Ninh chạy đi, gãi đầu.
“Trợ lý Dương bảo bọn mình nói như vậy, có được hay không thì liên quan gì đến mình. Này, cậu nói xem sao trợ lý Dương lại bắt mình báo chuyện này cho em trai của quản lý Ôn nhỉ?”
“Ai biết được, mấy người cấp cao ấy đầu óc đều có vấn đề cả. Nhưng tôi thấy chắc là sắp có chuyện lớn, hoặc là chơi người họ Giang kia, hoặc là chơi hai chị em nhà họ Ôn.”
“Nhưng mà quản lý Ôn là người tốt mà, tôi thấy chị ấy thật sự rất ổn.”
“Ổn mấy thì cũng chẳng liên quan gì đến mình. Thôi đi thôi, về xem tiếp trò vui nào.”
Cầu thang tầng năm lúc này đã có một đám người vây quanh. Khi Ôn Hiểu Ninh lao lên tới nơi, cậu có cảm giác như đang sống lại một cảnh cũ. Cậu nghe thấy trong đám đông là giọng của Giang Đại Vũ đang hống hách chửi bới, tức đến mức mắt đỏ lên, tay run lẩy bẩy.
“Dù gì thì Cấm Sắc cũng là chỗ có đẳng cấp, lúc tuyển người có thể kiểm duyệt kỹ càng chút không? Đừng có thứ nào thối tha, hư hỏng cũng nhận vào, tự hạ thấp giá trị bản thân quá rồi.”
Giang Đại Vũ nói năng bọt mép bay tứ tung, chỉ trỏ lung tung. Ôn Hiểu Vân ôm mặt, đầu choáng váng, nếu không có người đỡ thì chắc đã mềm nhũn ngã xuống đất rồi.
Cô là bị tức đến mức đó.
Cô sắp phát điên vì sự vô sỉ độc ác của Giang Đại Vũ, càng nghĩ càng thấy không đáng cho bản thân khi xưa mắt mù mà chọn nhầm người. Một cô gái tốt như cô lại bị loại người này làm nhục, đổi việc rồi vẫn không tránh khỏi. Càng nghĩ cô càng thấy tủi thân, nước mắt không kìm được cứ thế chảy xuống.
“Con mẹ mày Giang Đại Vũ!!” Ôn Hiểu Ninh gào lên một tiếng, cầm bình giữ nhiệt trong tay ném thẳng qua, xoay tròn trên không rồi đập mạnh vào vai Giang Đại Vũ. Nước canh trong thùng bắn tung tóe, làm hắn bỏng đến mức kêu gào inh ỏi.
“Sao lại là mày nữa!!” Giang Đại Vũ cảm thấy mình thật quá đen đủi: “Đệt con bà mày, mày đền áo cho tao! Đồ nghèo kiết xác, áo của ông là hàng mới của Hermes đấy, mày có bán thận cũng không mua nổi đâu!!”
Lời còn chưa dứt, một bóng người cao lớn đã xuất hiện trước mặt hắn. Chưa kịp phản ứng thì một cú đá cực mạnh thẳng vào ngực làm hắn, người cao hơn mét tám bay thẳng ra ngoài, đập “rầm” một cái vào tường, rồi rơi bịch xuống đất.
“Cái quái gì mà Hermes? Tìm ai đi cùng cơ chứ?” Sau lưng người đàn ông cao lớn xuất hiện một chàng trai đẹp trai tóc dài xõa vai, hắn ngoáy ngoáy tai: “Làm cái gì đấy, làm cái gì đấy? Vừa nãy ai nói đi gọi ông chủ? Mẹ nó, không nhìn xem đây là chỗ nào à, dám giở trò với ông à?”
Giang Đại Vũ ôm ngực, bị đá đến mức mắt hoa sao vàng, hồi lâu không thở nổi.
Còn cô bạn gái nhỏ mà hắn dẫn theo với bạn cô ta thì chỉ biết la hét, chẳng ai buồn đỡ anh ta dậy.
“Tôi sẽ kiện các người!” Anh ta toàn thân đầy dầu mỡ lồm cồm bò dậy, trước mắt tối sầm, chẳng thấy rõ gì: “Kiện chết các người!”
“Kiện cái đầu mày ấy!” Ôn Hiểu Ninh lao lên, túm tóc hắn ấn mạnh xuống đất, giơ nắm đấm lên đập túi bụi: “Đồ ngu, dám bắt nạt chị tao à!”
Giang Đại Vũ ôm đầu, bị đánh đến mức gào thét không ngừng: “Giết người rồi, giết người rồi, có ai quản không!!”
“Đây là ‘bé báo nhỏ’ mà cậu nói à?”
Lúc này Trình Gia Mẫn mới tỉnh ngủ, nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, cuối cùng cũng hiểu rõ màn “mời vào rọ” này rồi.
Trang Tần hơi cong khóe miệng, tiếc nuối nhìn cái bình giữ nhiệt vỡ nát trên sàn, canh gà bên trong đổ tung tóe, làm thảm đầy dầu mỡ.
Thơm thật, tiếc quá.
Anh khẽ thở dài một tiếng, bước tới nắm lấy nắm đấm của Ôn Hiểu Ninh: “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa.”
Ôn Hiểu Ninh quay đầu lại hung hăng: “Đừng xen vào… là anh?”
“Là tôi.” Trang Tần thuận tay kéo người đứng dậy kéo về phía mình, rồi vẫy tay gọi: “Gọi vài người, đưa Giang thiếu gia đến bệnh viện. Còn nữa, tổn thất hôm nay nhớ tính hết vào sổ của Giang thiếu gia nhé.”
“Dựa vào cái gì?” Giang Đại Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng vù cố gắng mở ra, nhìn rõ người đàn ông trước mặt: “Tổng giám đốc Trang! Tổng giám đốc Trang là hắn ta đánh tôi trước!”
“Ai ra tay trước tôi còn rõ hơn cậu đấy, Giang Đại Vũ phải không? Tôi không quan tâm ba cậu là ai, cậu gây chuyện ở chỗ tôi, tức là làm mất mặt tôi. Ai làm mất mặt tôi, tôi sẽ khiến người đó mất mặt.” Trình Gia Mẫn vừa nói vừa thong thả đi tới: “Lúc nãy là cậu đòi gặp ông chủ? Cậu đánh nhân viên của tôi rồi còn muốn gây chuyện với tôi, cậu có ý gì đây?”
Giang Đại Vũ không ngu, hắn nhìn đám người đang hóng chuyện xung quanh, lại nhìn Ôn Hiểu Ninh đang được Trang Tần che chắn phía sau, Ôn Hiểu Vân đang ngồi một bên ôm mặt, và cô bạn gái nhỏ mà hắn khó khăn lắm mới cưa đổ đang đứng nép sau đám đông nhìn như xem trò vui… Đột nhiên hắn nhận ra chuyện hôm nay chính là một cái bẫy hoàn chỉnh.
Dù hắn không rõ tại sao cái bẫy này lại nhắm vào mình, nhưng rõ ràng là hắn ngu ngốc để bị dắt mũi kéo vào, không những chẳng được gì, lại còn bị đánh cho một trận ra trò. Còn hai tên vệ sĩ đi theo hắn từ đầu, đã sớm bị người ta chặn ngoài cửa, chẳng vào được.
“Tổng giám đốc Trang, tôi với anh không thù không oán, vậy mà anh lại đối xử với tôi như thế!!” Hắn không hiểu nổi, ba hắn ở Đường Vực cũng xem như là một thành viên có tiếng nói trong hội đồng quản trị, theo lý thì Trang Tần người vừa mới nhảy dù tới dù gì cũng phải nể mặt ba hắn đôi phần, ít nhất cũng không nên công khai đối đầu như thế. Nhưng những việc người đàn ông trước mặt đang làm, rõ ràng là hoàn toàn không kiêng nể gì.
Hắn bỗng dưng giật mình nhận ra: “Anh muốn đá ba tôi khỏi vị trí!!”
“Đồ ngu!” Trình Gia Mẫn bật cười thành tiếng: “Lão Giang có thằng con như cậu, chắc kiếp trước làm điều gì thất đức, kiếp này bị báo ứng.” Anh ta liếc mắt ra hiệu cho người của mình: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Không thấy Giang thiếu bị ngu luôn rồi à? Mau đưa đến bệnh viện đi, chậm trễ thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Mấy người lao vào, lôi Giang Đại Vũ đi.
Trình Gia Mẫn liếc nhìn Ôn Hiểu Ninh đang đứng sau lưng Trang Tần, tặc lưỡi hai tiếng: “Báo con à, hoang dã đấy, không tệ.”