Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Giang Đại Vũ lạnh lùng nhìn cậu, rồi đột nhiên quay sang bảo với tên đàn em: “Đi gọi bảo vệ cho tao! Đây là chỗ nào hả? Loại rác rưởi này mà cũng tùy tiện được vào sao?”
Ôn Hiểu Ninh khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ cúi xuống thu dọn những kiện hàng bị hắn đá văng.
Một vài anh em giao hàng đứng gần đó trông thấy liền không chịu nổi nữa, trong đó có một người cao to bước ra: “Thưa anh, bọn tôi chỉ đang nhận và phát hàng ở cửa bên thôi, mà chính bên anh cũng cho phép đấy chứ.”
“Trước cho phép không có nghĩa là bây giờ vẫn cho phép! Các người tụ tập ở đây làm ảnh hưởng hình ảnh của bọn tao !” Giang Đại Vũ thọc tay vào túi, cằm hất về phía đám bảo vệ đang chạy tới: “Còn đứng ngây đó làm gì? Đuổi hết ra ngoài đi, đuổi sạch!”
Đám bảo vệ thoáng bối rối, cửa bên của tòa nhà này từ trước tới nay vẫn là nơi nhận và giao hàng. Nếu đuổi hết mấy anh giao hàng ra thì xử lý đống hàng hóa này kiểu gì?
Hai bên đang giằng co thì từ xa Dương Nhuận bước tới. Vì có liên quan đến Trang Tần, trạng thái giờ đâu của cậu ta đã chú ý đến cậu trai da ngăm này hơn 50% so với thường lệ. Từ lúc lạnh mặt chạy tới tận công ty chuyển phát để buộc Ôn Hiểu Ninh đổi khu vực, đến khi nghe điện thoại từ lễ tân báo có chuyện với Giang Đại Vũ, từng phút từng giây đều khiến lửa trong lòng Dương Nhuận bốc lên ngùn ngụt.
Cậu ta cảm thấy khẩu vị của Trang Tần ngày càng kỳ cục. Trước kia dù sao cũng còn biết chọn mấy cậu trai trắng trẻo xinh xắn, giờ thì đến cả đứa làm lao động chân tay cũng không tha. Nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng Tranh thiếu gia có bí mật gì không tiện nói, nên mới chuyển sang ăn mấy món nặng mùi như thế!
Dương Nhuận đứng từ xa xem trò vui, cảm thấy tên Giang Đại Vũ này đầu óc có vấn đề, sống tới từng này tuổi rồi mà còn chưa bị người ta xử đẹp chắc là do ông trời còn thương hại. Loại người như thế nếu rơi vào tay Trang Tần, e là còn chưa kịp thấy mặt trời ngày hôm sau đã bị tiễn rồi.
Cậu ta đẩy gọng kính lên, bước tới: “Giám đốc Giang nói cũng đúng. Dù đây là cửa phụ, nhưng quả thật việc để nhiều kiện hàng thế này bên ngoài không hay chút nào…”
Nói tới đây, ánh mắt Dương Nhuận liếc qua vẻ mặt đắc ý của Giang Đại Vũ, rồi đổi giọng: “Cho nên tổng giám đốc Trang đã chỉ thị, phòng họp cạnh cửa phụ từ nay sẽ được dành riêng cho các đơn vị giao nhận. Tất cả hàng hóa sẽ được tiếp nhận, ký nhận và sắp xếp trong phòng họp. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hình ảnh nữa.”
Bảo vệ nghe xong câu đó thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng giúp mấy người giao hàng khuân đống bao lớn bao nhỏ vào phòng họp vừa được dọn dẹp, để lại "chiến trường" cho những người khác giải quyết.
Gương mặt Giang Đại Vũ vốn đang tươi cười lập tức tối sầm lại, hắn sải vài bước dài chặn trước mặt Dương Nhuận: “Trợ lý Dương, ý anh là gì đây hả?”
Dương Nhuận nở một nụ cười nhã nhặn, nhưng ánh mắt thì sắc như dao: “Giám đốc Giang, anh nói gì tôi nghe không hiểu.”
“Anh nghe không hiểu?” Giang Đại Vũ cười khẩy: “Trợ lý Dương, anh là người khéo léo thế cơ mà, còn có lúc nghe không hiểu người ta nói gì? Anh rõ ràng biết tôi đang nói gì, anh…”
Dương Nhuận cắt ngang lời hắn, giọng lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Giám đốc Giang, chỉ cần là lời người thì tôi nghe hiểu hết. Còn nữa, tổng giám đốc Trang đã nói rồi, phiền giám đốc Giang làm tốt việc trong phạm vi trách nhiệm của mình là đủ, mấy chuyện khác không cần anh phải lo.”
“Anh! Mẹ nó chứ anh chẳng qua chỉ là một trợ lý quèn mà thôi, có tin tôi bảo bố tôi…” Giang Đại Vũ cảm thấy bị uy hiếp nên bắt đầu la lối om sòm.
“ Giám đốc Giang, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Trang. Chức vụ của tôi cao hơn anh một cấp, lần sau gặp tôi, phiền anh nhớ chào một tiếng.” Dương Nhuận vốn đã bực vì chuyện này, giờ lại gặp ngay cái thằng đầu óc không rõ ràng như Giang Đại Vũ, lửa giận càng bốc cao. “Nếu giám đốc Giang thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tốt nhất về hỏi lại ba anh. Tôi nghĩ ông ấy chắc sẽ rất vui khi thấy cuối cùng anh cũng chịu đi hỏi một câu ra hồn.”
Nói dứt lời, Dương Nhuận vung tay rời đi, không thèm ngoảnh lại.
Giang Đại Vũ tức đến toàn thân run rẩy, trong mắt ánh lên tia đỏ, sắc mặt tái xanh. Hắn lăn lộn ở đây bao năm, chưa từng bị người ta đối xử như thế. Từ khi Trang Tần trở về, hắn đã cảm thấy địa vị của mình tụt dốc không phanh.
"Mẹ kiếp, chẳng qua dựa vào người cha giỏi thôi, tưởng mình là cái thá gì!" Giang Đại Vũ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bóng dáng Dương Nhuận khuất dần rồi mới giận dữ quay người bỏ đi.
Chỉ trong chớp mắt, tin đồn về “Trợ lý Dương đấu khẩu thiếu gia Giang” đã nhanh chóng lan từ tầng một lên tận tầng cao nhất. Gần như ai nấy đều tỏ ra hứng thú tán chuyện về vụ việc. Từ vụ ở bãi đỗ xe đến vụ xô xát với nhân viên giao hàng hôm nay, mọi người đều mang bộ mặt hả hê.
Giang Đại Vũ vốn đã khiến người ta khó chịu từ lâu, giờ có người “trị” được hắn, đám đông xem như tìm được nơi trút bực bội.
Trong văn phòng, ngón tay Trang Tần khẽ gõ lên mặt bàn. Trên màn hình máy tính trước mặt anh hiển thị nhiều khung hình giám sát. Toàn bộ cảnh tượng xô xát dưới lầu vừa rồi, anh đều thấy rõ mồn một.
“Xử lý xong rồi.” Dương Nhuận gõ cửa bước vào, cặp kính che khuất hết mọi cảm xúc trong mắt anh ta.
Trang Tần phóng to đoạn ghi hình ở phòng họp, nơi hiện giờ Ôn Hiểu Ninh đang lần lượt xử lý từng kiện hàng. Cậu cúi người, vòng mông căng tròn nhô lên, rồi vén áo lau mồ hôi, để lộ một đoạn eo rắn chắc.
Anh liếm môi, ánh mắt nhướng lên nhìn Dương Nhuận: “Cái tên Giang Đại Vũ đó là thế nào? Tôi nhớ trước đây hình như chưa nghe thấy cái tên này.”
“Trước kia anh chưa đặt trọng tâm vào khu vực này nên không chú ý đến hắn cũng phải. Thật ra ba năm trước hắn đã được chủ tịch Giang điều đến công ty Đường Vực, sắp xếp cho một chức danh nhàn rỗi là giám đốc hữu danh vô thực. Giang Đại Vũ là loại háo sắc nặng, nam nữ đều không tha. Trước còn biết điều một chút, không đụng đến người trong công ty, sau này thì chẳng kiêng dè gì nữa, còn quấy rối vài nhân viên. Có điều chủ tịch Giang dùng tiền và các mối quan hệ che đậy hết cả rồi.”
“Chuyện ở bãi xe lần trước là do hắn dây dưa với một người phụ nữ làm quản lý sảnh khách sạn cũng là người bản địa, gia cảnh không tốt, chắc cũng ôm hy vọng gì đó nên mới qua lại với hắn. Ai ngờ lại xảy ra rắc rối như vậy. Tôi nghe nói cô ta đã phá thai rồi, cũng nghỉ việc…”
Dương Nhuận trình bày rõ ràng từng việc.
“Chắc là chuyển sang ‘Cấm Sắc’ của Trình Gia Mẫn rồi nhỉ?” Trang Tần khẽ chạm tay vào hình ảnh phần eo thon của Ôn Hiểu Ninh trên màn hình, chậm rãi nói: “Tìm cơ hội, sắp xếp cho hai người đó gặp nhau đi.”
Dương Nhuận khẽ bấm ngón tay, nhẹ giọng hỏi: “Ý của Trang thiếu là…?”
“Muốn săn một con báo con” Trang Tần rút tay lại, nở một nụ cười: “thì phải dùng chút thủ đoạn chứ, đúng không?”
Đèn hoa vừa lên, trong KTV đã náo nhiệt ồn ào.
Trang Tần ngồi chễm chệ trên ghế sofa, dáng vẻ thoải mái, còn “bánh bao nhỏ” thì đứng sau lưng anh xoa bóp vai: “Trang thiếu, dạo này sao anh không ghé qua chơi nữa vậy?”
Trang Tần nhắm mắt, ngậm đầu lọc thuốc lá, phả ra một làn khói: “Sợ không cẩn thận chơi hỏng cậu, sau này chẳng còn gì mà chơi nữa.”
“Bọn em đâu có mong manh như sứ đâu ạ.” Bánh bao nhỏ mím môi cười, cúi người xuống thì thầm bên tai Trang Tần, môi cố tình hay vô ý lướt nhẹ qua vành tai anh: “Trang thiếu ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian nhớ đến bọn em.”
“Trăm công nghìn việc là ai?” Trang Tần nghiêng đầu, phả khói vào mặt cậu ta: “Tôi thấy cậu là ngứa ngáy chịu không nổi rồi? Muốn tôi bảo Trình tổng chuẩn bị cho cậu vài chiêu không?”
“Đâu dám đâu.” Bánh bao nhỏ cười gượng, đứng thẳng dậy rồi ngoan ngoãn tiếp tục xoa bóp theo quy củ.
Trang Tần là người biết chơi, biết hưởng thụ, lại rất rộng rãi, chưa từng bạc đãi ai. Thêm vào đó dáng người cao lớn, phong thái mạnh mẽ, gương mặt lại đẹp trai, vừa nhìn đã khiến người ta mềm nhũn chân, muốn được nếm thử. Ai từng thử qua rồi thì như nghiện, không dễ gì dứt ra được.
Nhưng Trình Gia Mẫn thì không giống vậy. Hắn chơi người đủ kiểu, tâm địa phức tạp, một người mà hắn có thể chơi ra cả nghìn chiêu trò, vừa đau vừa sướng, vừa sợ vừa nhớ, nhưng chẳng ai muốn tự mình dấn thân vào.
Trình Gia Mẫn ngáp một cái, đẩy cửa bước vào: “Mới có mấy giờ, mà đã mò đến đây rồi?” Hắn vừa nói vừa đảo mắt, thấy Dương Nhuận ngồi ở góc cửa, lập tức nhe răng cười: “Ơ kìa Nhuận Nhuận, hôm nay nhìn em đẹp trai đến mức làm anh ngứa ngáy trong lòng đấy.”
Dương Nhuận mỉm cười lộ răng: “Trình thiếu nói đùa rồi, mấy câu đó nói đi nói lại mấy năm rồi, tôi không được nghe câu mới à? Nghe hoài cũng chán chứ sao.”
Trình Gia Mẫn lắc đầu, thở dài tiếc nuối: “Câu nói ấy mấy năm rồi mà vẫn không lay động được trái tim lạnh như băng của Nhuận Nhuận à.” Rồi hắn ngồi phịch xuống cạnh Trang Tần, cầm điếu thuốc trước mặt anh, tự mình châm lửa: “Hôm nay sao thế? Nhớ đến tôi rồi à?”
“Đang đợi một con báo con.”Trang Tần liếc mắt nhìn Trình Gia Mẫn: “Cả người bốc mùi hôi, vừa bò ra khỏi ổ của ai đấy?”
Trình Gia Mẫn cười khẩy: “Hôi hả? Tôi thấy cũng ổn mà, à, chỉ là ngủ trưa một giấc thôi, ai dè ngủ đến giờ này.” Hắn liếc mắt nhìn Bánh Bao nhỏ đang đứng sau Trang Tần, cười mím môi: “Không phải người này chứ?”
“Làm gì có.” Trang Tần tóm lấy tay Bánh Bao nhỏ: “Đừng làm nữa, đi lấy cho tôi ít đồ ăn đi.”
Bánh Bao nhỏ vốn cười rất tươi, giờ mặt cứng đơ, ánh mắt nhìn Trang Tần đầy tủi thân. Nhưng cậu ta không dám hỏi thằng nhóc là ai, đành chịu ấm ức mà đi.
Dương Nhuận nhìn biểu cảm bất đắc dĩ của Bánh Bao nhỏ, cảm thấy thương mà bất lực như chính mình vậy.
“Không được rồi, Nhuận Nhuận, Trang thiếu này là người không yên lòng, lần sau lại bị làm phiền thì trói lại đi cho rồi.” Trình Gia Mẫn hằn học khích bác.
Dương Nhuận tháo kính, giả vờ thờ ơ lau lau kính: “Tuyệt kế đó, để sau này nhờ Trình tổng giúp xem là trói bằng sức mạnh hay là cho uống thuốc mê.”
“Coi tôi không tồn tại hả?” Trang Tần cười nhạt: “Tắt cái đèn màu kia đi, chói mắt tôi.À đúng rồi, Trình thiếu, giới thiệu cho tôi cô vợ có thể sinh con trai của cậu đi.”
Trình Gia Mẫn giật mình, tro thuốc rơi đầy tay. Anh ta hét toáng lên: “Cái quái gì thế? Cậu muốn làm gì? Định lấy cả cô ta à?”
“Không phải, tôi chỉ thấy cô ta có kinh nghiệm sinh con tốt, nhờ cô ta giúp tôi đẻ một thằng con trai. Ông già nhà tôi sẽ không làm phiền tôi nữa.” Trang Tần nhăn mặt, xoa xoa trán: “Ông già này đúng là… chỉ biết làm khổ tôi thôi.”
“Thôi dẹp mẹ đi, để lão gia nhà cậu biết là tôi giới thiệu, chắc chắn lão ấy băm tôi ra thành từng khúc! Trang thiếu, cậu đừng hại tôi, tôi còn chưa chơi đủ đâu!” Trình Gia Mẫn vội vã xua tay lắc đầu, cái đầu lắc như trống bỏi.
“Nhìn cậu kìa, có tí tiền đồ nào không vậy?” Trang Tần khinh khỉnh nhổ một tiếng.
“Cậu bản lĩnh thì tự đi mà làm! Cậu tìm tôi làm gì!” Trình Gia Mẫn trợn tròn mắt: “Cậu cũng độc ác thật đấy!”
Trang Tần cười lạnh hai tiếng, không thèm đáp, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Trợ lý Dương.” Ngoài cửa có người gõ cửa gọi.
Dương Nhuận đứng dậy, quay sang nhìn Trang Tần: “Trang thiếu, tôi ra xem thử trước nhé?”
Trang Tần gật đầu, dập tắt đầu thuốc: “Đến rồi. Lát nữa cho cậu nhìn thấy con báo con của tôi, đảm bảo sẽ làm người thèm rớt nước dãi!”