Tổng Tài Đều Là Bệnh Xà Tinh - Chương 6: Viên thịt chiên đó cũng ngon thật

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6: Viên thịt chiên đó cũng ngon thật

Tối hôm đó, Tào Dương cũng không về phòng mình, mà ngồi suốt đêm trong phòng nhân viên đã chuẩn bị cho Dương Nhuận.

Dương Nhuận có ngủ được hay không thì không biết, chỉ thấy sáng hôm sau khuôn mặt thanh tú nho nhã của anh ta hiện rõ hai quầng thâm đen kịt, nổi bật trên làn da trắng bóc, trông chẳng khác gì gấu trúc quốc bảo.

Lúc Trang Tần thức dậy, Trình thiếu vẫn còn đang ngủ say trên giường. Hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu với Dương Nhuận đang đứng đợi ngoài cửa, rồi bước đi luôn.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tào Dương mới từ từ bước ra khỏi phòng, sắc mặt vốn đã âm trầm nay lại càng thêm tối tăm. Hắn đứng đó một lúc, rồi quay người lại bắt đầu đập cửa phòng Trình Gia Mẫn. Sau khi mở cửa, hắn lập tức đuổi hết mấy "vịt con" ra ngoài, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa cạnh đầu giường, ánh mắt âm u nhìn Trình đại thiếu đang ngái ngủ: “Cậu phải nghĩ cách giúp tôi, nếu không tôi thực sự không nhịn được nữa mà tẩn cho Trang Tần một trận.”

Trình Gia Mẫn ngáp dài một cái, dụi mắt rồi làu bàu: “Thế thì cậu cũng phải đánh thắng được cậu ta đã chứ?”

Tào Dương đạp mạnh vào giường một cái: “Không đánh được cậu ta, nhưng đánh cậu thì được!”

“Mẹ kiếp…” Trình đại thiếu hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy dựa vào đầu giường, rút điếu thuốc châm lửa rồi nói: “Tôi nói thật cho cậu nghe nhé lão Tào, chuyện này cậu phải xử lý từ gốc. Giờ cả trái tim của Dương Nhuận đều đặt lên người Trang Tần rồi, nhưng vấn đề là Trang Tần lại không hề để ý đến cậu ta. Trước kia hai người họ còn từng... ấy ấy, giờ đến một ngón tay cũng không chạm vào nữa, hoàn toàn coi người ta là trợ lý thuần túy. Dương Nhuận tại sao không chịu dứt? Chẳng phải vì Trang Tần vẫn chưa chịu ổn định à? Bây giờ cậu tìm cho cậu ta một người, khiến cậu ta chịu yên phận lại, thì Dương Nhuận mới có thể chết tâm được. Đến lúc đó, cậu mới có cơ hội chen chân vào.”

Tào Dương nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Vậy cậu nói xem, Trang Tần thích kiểu người như thế nào?”

Trình đại thiếu trợn trắng mắt: “M* kiếp, câu này cậu hỏi khó tôi rồi đấy. Theo như tôi hiểu về Trang Tần ấy hả, kiểu gì hắn cũng ‘lên’ được, mà kiểu gì hắn cũng không thật sự thích.”

Trang Tần là hạng người thế nào chứ? Vừa thích gây chuyện, lại không có nguyên tắc, còn kiểu kiểu nửa vời. Hắn chẳng để tâm đến thứ gì, ai mà lôi hắn ra nói chuyện tình cảm là chỉ có tự chuốc khổ. Trình Gia Mẫn còn nghi ngờ, lúc ông trời tạo ra hắn, chắc chỉ mải chăm chút gương mặt với cái thân hình đó, quên béng mất không cài thêm tí “gen tình cảm” nào vào, thành ra hắn như bị thiếu cảm xúc, chả rung động với ai cả!

“Đúng là mệt mỏi, tôi thề muốn giết cậu ta luôn cho rồi!” Tào Dương bật dậy, hằm hằm nói “Nhiêu đó đủ rồi, nhìn cậu là tôi phát bực!” Nói xong, hắn hằm hằm bỏ đi.

“Ui trời ơi, tôi đắc tội với ai thế này? Chuyện này có liên quan quái gì đến tôi đâu cơ chứ!” Trình đại thiếu ngồi đực ra, uể oải than vãn.

Trang Tần về nhà thay đồ, rồi để Dương Nhuận lái xe đưa hắn đến công ty. Xe vừa đến nơi, còn chưa kịp xuống, hắn đã nhìn thấy một bóng người quen quen, cái cậu nhóc da ngăm hôm qua đang lái xe điện ba bánh, bụp bụp bụp chạy ngang qua xe của hắn, rồi bụp bụp tiếp tục lái thẳng đến phía dưới toà nhà.

Không biết vì sao, hương vị thịt viên chiên hôm qua đột nhiên lại xuất hiện trong đầu. Trang Tần liếm môi một cái, cảm thấy hình như mình hơi đói rồi.

Trong thang máy, hắn bất chợt hỏi: “Cái cậu nhỏ mang thịt viên hôm qua có giao hàng cho toà nhà này không?”

Dương Nhuận khựng lại một chút, rồi lập tức hiểu ngay hắn đang hỏi ai: “Cái đó thì tôi không rõ, để lát tôi hỏi thử xem.”

“Nếu không phải thì để cậu ta giao luôn đi.” Trang Tần vứt lại một câu không đầu không đuôi, đúng lúc thang máy mở cửa, hắn nhấc chân đi thẳng về phía văn phòng.

Dương Nhuận cứng đờ đứng trong thang máy, hắn hiểu quá rõ từng hành động của Trang Tần, dù gì cũng đã theo bên hắn suốt tám năm, trừ một năm Trang Tần ra nước ngoài, thì từ thời đại học đến giờ, hai người gần như như hình với bóng, không rời nửa bước.

Không biết thì còn tưởng cậu ta đã trói được vị thiếu gia này vào cạp quần mình rồi chứ. Nhưng chỉ có cậu ta mới biết, kể từ sau khi nói ra chữ kia với Trang Tần, mối quan hệ giữa hai người họ đã trở thành quan hệ thuần túy giữa cấp trên và trợ lý.

Những lời Trang Tần vừa nói có ý rất rõ ràng.

Hắn có hứng thú với cái cậu nhóc da đen đó, nên muốn giữ bên cạnh để tán tỉnh, nuôi chơi là sở thích của hắn giống như nuôi thú cưng vậy, thích thì nuôi một con, chán rồi thì thả ra.

Có lẽ, Dương Nhuận cũng xem như may mắn, tạm thời vẫn chưa bị “thả về tự nhiên”…

Mẹ của Ôn Hiểu Vân có lẽ đã biết chuyện con gái lớn chia tay bạn trai, nên tâm trạng có phần không vui. Dù sao con gái cũng gần ba mươi rồi, bây giờ còn không mau kiếm một đối tượng để kết hôn, sau này chẳng phải sẽ thành “ca khó” à?

Càng nghĩ càng buồn lòng, đến mức tối ăn cơm xong đi dạo, thấy con dâu nhà người ta dắt con nhỏ ra ngoài chơi là huyết áp lại tăng vù vù.

Hôm đó Ôn Hiểu Vân trực ca đêm, trong nhà chỉ còn Ôn Hiểu Ninh. Lúc hàng xóm chạy đến báo tin, cậu suýt nữa hồn vía lên mây, vội vàng chạy xuống công viên nhỏ dưới lầu, cùng hàng xóm đưa mẹ đến bệnh viện.

Đợi đến nửa đêm, bà ấy mới ổn định lại, lập tức cảm thấy áy náy với con. Nghĩ xem, Đôn Đôn ngày nào cũng đi làm vất vả cực nhọc, còn vì bà mà mất ngủ cả đêm, ngày mai lại phải đi làm, thật quá khổ rồi. Một người làm mẹ như bà sao có thể không biết điều như vậy chứ!

Bà nắm lấy tay con trai mà khóc một trận, lại thở dài một hồi, làm Ôn Hiểu Ninh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ? Có chỗ nào không khỏe thì nói con biết với, mẹ đừng dọa con!” Giọng cậu run run.

“Không sao đâu con, mẹ chỉ cảm thấy có lỗi với các con. Từ khi các con còn nhỏ đã không được sống sung sướng gì, đến khi lớn rồi, mẹ lại trở thành gánh nặng…” Trong lòng bà buồn vô cùng.

“Mẹ nói cái gì vậy?” Ôn Hiểu Ninh thấy mẹ có biểu hiện cảm xúc không ổn, liền cuống lên, vội vàng nũng nịu dỗ dành. Cậu dụi cái đầu to vào lòng mẹ: “Mẹ nói vậy là không thương con nữa rồi phải không? Mẹ không thích con với chị nữa, con buồn lắm á, sao mẹ lại có thể như thế chứ!”

“Ai da mẹ sao mà không cần tụi con được chứ? Chỉ là mẹ thấy tụi con vất vả quá thôi…” Bà Ôn vừa nói vừa ôm lấy đầu con trai, xoa không nỡ buông. Con trai lớn nhà mình đẹp trai thế này, tốt nghiệp đại học, lại là một trường đại học danh tiếng, sao cuối cùng lại đi làm cái nghề giao hàng chứ? Tuy là kiếm cũng được tiền, nhưng cực quá. Nhìn con người ta ngồi trong văn phòng, mặc vest, trông bảnh biết bao. Còn con mình thì… Haiz, suy cho cùng cũng là do nhà họ Ôn mình không có nền tảng, không có tiền, nên mới khiến hai đứa con phải chịu thiệt thòi.

“Mẹ nuôi con với chị lớn khôn chẳng phải cũng cực khổ lắm sao? Giờ bọn con đều kiếm ra tiền rồi, đương nhiên phải để mẹ sống sung sướng. Mẹ bây giờ còn bị bệnh phải nằm viện, con với chị buồn lắm đó. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh, con với chị có khổ mấy cũng không sợ.” Ôn Hiểu Ninh gối đầu lên chân mẹ, vừa dụi vừa làm nũng.

Bà Ôn bị con chọc cho bật cười, tâm trạng tốt lên nhiều, sắc mặt cũng bớt tái hơn, khiến Ôn Hiểu Ninh yên tâm phần nào.

Hôm sau, Ôn Hiểu Vân tan ca đêm liền tất tả chạy đến bệnh viện thay ca. Ban đầu Ôn Hiểu Ninh còn định xin nghỉ làm, nhưng bị mẹ với chị gái vừa dỗ vừa đuổi đi làm cho bằng được.

Bà cảm thấy có tí chuyện cỏn con vậy mà cũng đòi xin nghỉ, lỡ sếp không vui thì sao? Còn trẻ mà cứ hay kiếm cớ nghỉ này nghỉ nọ là không được, lần trước mới té cũng xin nghỉ rồi, giờ lại xin thì người ta nhìn mình thế nào? Còn chị gái thì nghĩ: Ở đây có chị lo, em cứ đi làm việc của em, đừng ôm hết vào người.

Ôn Hiểu Ninh dằn vặt bước tới khu phân phối của X Thông, vừa đến nơi thì bị thông báo phải chuyển địa bàn giao hàng. Cậu sửng sốt: “Không phải mới đổi cách đây nửa năm à? Với lại em có phải đang đào tạo người mới đâu? Khu đó em làm quen hết rồi, ai giao thay chỗ em đây?”

Quản lý vỗ vai cậu, ánh mắt có chút mờ ám: “Ê, để cậu qua bên đó chẳng phải là chuyện tốt à? Nhẹ nhàng sạch sẽ, khỏi phải chạy mấy khu chung cư cũ nát, toàn văn phòng, mấy cô nàng công sở xinh đẹp không đấy.”

“Thì liên quan gì đến em đâu, em với mấy người bên khu em đang làm thân quen lắm rồi, còn có một chị thường chuẩn bị đồ ăn vặt cho em cơ mà.” Ôn Hiểu Ninh tỏ rõ vẻ không hài lòng. Huống chi khu được đổi đến là bên tòa nhà Trọng Ngân, cậu vừa nhìn thấy chỗ đó là đã thấy phiền, lại còn phải đi giao hàng nữa, thiệt là chán chết được!

“Đẹp trai đúng là có khác, sao chẳng có cô nào chuẩn bị đồ ăn cho tôi nhỉ?” Đồng nghiệp tên Đại Lưu cười đểu, húc cậu một cái “Cô ấy đẹp không?

“Xinh hay không thì có liên quan gì đến em đâu chứ... không phải, ý em là, quản lý, sao lại phải đổi khu giao hàng vậy ạ?” Theo lý thì nếu muốn đổi khu thì phải báo trước, mà thường là khi sư phụ đào tạo ra đệ tử rồi thì mới chuyển khu, để đệ tử tiếp quản khu cũ, còn mình thì chuyển sang khu khác hoặc khu lớn hơn. Nhưng cậu mới giao hàng được hơn một năm, trước đó cũng đã đổi một lần rồi, còn chưa quen việc mà giờ lại đổi tiếp, hơn nữa lại đổi ngay lập tức là ý gì đây?

“Thế còn Tiểu Trương phụ trách khu này thì sao rồi?” Ôn Hiểu Ninh thắc mắc.

“Chuyển sang khu khác rồi. Ai ya, đây là chuyện tốt mà, cậu làm gì mà cứ làm như gặp hạn thế?” Quản lý bắt đầu có vẻ sốt ruột: “Khu cậu đang làm thì để Đại Lưu với đệ tử nó lo, cậu phụ trách khu mới này. Đợi quen rồi thì để cậu huấn luyện người mới, mở rộng nghiệp vụ luôn.” Gã vừa nói vừa xua tay rồi rời đi.

Khu quanh tòa nhà Trọng Ngân đúng là không tệ: nhiều hàng, sạch sẽ, nhẹ nhàng. Là khu mà mấy người giao hàng đều muốn tranh. Nhưng những khu tốt như thế này thường nằm trong tay mấy người giao lâu năm. Giờ tự nhiên khu béo bở đó rơi vào đầu cậu, trái lại khiến cậu cảm thấy khó hiểu và hơi bất an.

Mang tâm trạng hơi cấn cấn, Ôn Hiểu Ninh lái chiếc xe điện ba bánh chở đầy hàng chạy tới dưới chân tòa nhà Trọng Ngân. Không hiểu vì sao, vừa tới nơi đã có linh cảm không lành.

Cậu luôn tin vào giác quan thứ sáu của mình, hễ linh cảm thấy có chuyện không ổn thì nhất định sẽ có gì đó xảy ra. Ví dụ như bây giờ, cậu đang gọi điện cho khách xuống lấy hàng, thì từ phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc mà đáng ghét: “Từ xa là đã ngửi thấy cái mùi chua lè rồi, hóa ra là mày à?” Giang Đại Vũ loạng choạng bước đến, quét mắt đánh giá Ôn Hiểu Ninh từ đầu đến chân “Mày có ý gì đấy hả? Dám lảng vảng ngay trước mắt tao? Tao nói cho mày biết nhé, dù mày có quỳ xuống cầu xin tao, tao cũng không thèm đứa tiện nhân như con chị mày nữa đâu!”

Ôn Hiểu Ninh hờ hững liếc mắt, như thể đang nghe thấy chó sủa: “Alô, X Thông đây, có gói hàng đang ở quầy lễ tân, phiền bạn xuống nhận nhé.”

“Mày nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của mày đi, một thằng đi giao hàng, một đứa làm phục vụ bàn, còn mơ tưởng trèo cao hả? Lúc trước ông mày đúng là mù mắt mới đi chơi với chị mày. Mỗi lần gần gũi là một mùi hành phi nồng nặc, buồn nôn thấy mẹ!”

Giang Đại Vũ nói xong thấy mình như đấm vào bịch bông, cơn tức lại càng bốc lên. Nơi này coi như là địa bàn của hắn, mày lại dám chạy đến đây gây chuyện? Không dạy cho mày một bài học thì ông đây nuốt không trôi!

Hắn đá mạnh vào túi lưới đựng các kiện hàng, cả túi đổ ập xuống, hộp và tài liệu rơi tứ tung khắp nơi.

“Ồ, xin lỗi nhé, trượt chân.” Hắn giả vờ vô tội.

Ôn Hiểu Ninh liếc nhìn đống hàng đổ dưới đất, rồi lại nhìn tên chó điên trước mặt, bất chợt nở nụ cười: “Thì ra cái hôm bị bịt miệng lôi đi không phải là mày hả? Tao nhìn rõ ràng mày sợ đến nỗi mặt trắng bệch như đứa trẻ bị dọa ấy. Sao hôm nay lại ngông vậy? Không ai bịt miệng mày nữa hả?”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo