Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ôn Hiểu Ninh đã khóc gần như cả đêm, vốn dĩ cơ thể đã hơi khó chịu, lại còn phải chạy xe điện ba bánh dưới trời nắng gắt cả buổi sáng để giao hàng, đến trưa khi tới được tòa nhà Trọng Ngân thì đã hoa mắt chóng mặt rồi.
Cậu xuống xe, ho khan mấy tiếng, cảm thấy đầu óc quay cuồng buồn nôn, phải vịn vào xe uống một cốc nước lớn, thở hổn hển một lúc mới dần hồi lại.
Mấy anh em giao hàng khác thấy vậy liền vội vàng chạy lại giúp: “Ấy, Hiểu Ninh, cậu sao thế? Mặt mũi tái nhợt cả rồi kìa?”
Ôn Hiểu Ninh nuốt xuống vị chua đang trào lên cổ họng, lắc đầu: “Chắc là bị cảm nắng… không sao đâu, cảm ơn mấy anh em nhé.”
“Cảm ơn gì chứ, giúp nhau là chuyện nên làm mà?” Vài cậu thanh niên lực lưỡng cùng nhau xắn tay áo khiêng bao hàng chuyển phát to tướng vào phòng họp đã được cải tạo thành điểm nhận, gửi hàng. Một người trong số đó còn móc ra một chai nước chính khí Hoắc Hương nhỏ: “Cậu uống cái này đi cho đỡ. Trời nắng thế này mà đổ bệnh thì phiền phức lắm đấy.”
“Cảm ơn nhé.” Ôn Hiểu Ninh cũng không khách sáo, nhận lấy chai thuốc, cắn mở nắp nhựa, nín thở tu ừng ực cho hết, sau đó uống thêm vài ngụm nước, cuối cùng cũng đè nén được cảm giác buồn nôn kia xuống.
Cuối cùng cũng vất vả phát xong hết đống hàng, đang định rời đi thì đột nhiên bên ngoài có một cô gái xinh đẹp bước vào. Cô gái đứng ngoài cửa ló đầu nhìn vào, dường như rất khó chịu với cảnh tượng đầy mùi mồ hôi nồng nặc của một phòng toàn đàn ông. Cô bịt mũi, cau mày hỏi: “Người của X Thông có ở đây không?”
Ôn Hiểu Ninh sững người, quay đầu lại nhìn: “Có, có đây, có chuyện gì vậy?”
“Trên lầu cần ký cái gì đó liên quan đến đơn giao hàng, bảo anh lên xem một chút.” Cô gái nhanh chóng thụt đầu lại: “Nhanh lên.”
Ôn Hiểu Ninh đứng dậy, một trận trời đất quay cuồng kéo đến, mắt tối sầm lại, phải vịn tường một lúc mới nhìn rõ được mọi thứ. Cậu lắc lắc đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi bước ra ngoài.
Cô gái dẫn cậu đi thẳng lên tầng 6. Thư ký ở tầng 6 nhận lấy giấy tờ, mỉm cười với Ôn Hiểu Ninh: “Cậu Ôn, lâu rồi không gặp.”
“À? À…” Ôn Hiểu Ninh có chút khó hiểu, cậu nghi hoặc nhìn văn phòng tổng giám đốc bên cạnh phòng thư ký, rồi lại nhìn cô thư ký xinh đẹp: “Đơn giao hàng gì cơ?”
Thư ký bước tới trước văn phòng tổng giám đốc, gõ nhẹ cửa: “Tổng giám đốc Trang, cậu Ôn đến rồi ạ.”
“Vào đi.” Một giọng trầm thấp vang lên, thư ký đẩy cửa, ra hiệu cho Ôn Hiểu Ninh vào trong.
Ôn Hiểu Ninh đứng chôn chân ngay cửa: “Không phải nói là có đơn giao hàng cần ký sao?” Cậu có cảm giác mình bị lừa, hôm nay rõ ràng đâu có đơn hàng nào giao lên tầng này, gọi mình lên làm gì?
“Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ, là tổng giám đốc Trang bảo như vậy.” Cô thư ký cười rất ngọt ngào: “Cậu Ôn, mời vào.”
Ôn Hiểu Ninh mím môi, kéo kéo quần áo trên người, trong lòng thầm nghĩ: Gã đó chắc sẽ không nhỏ mọn đến mức kiếm chuyện với mình đâu nhỉ? Dù sao lần trước có mắng hắn là đồ thần kinh... nhưng mà cũng không đến mức giận dai đến vậy chứ, giờ cũng đã hơn nửa tháng rồi.
Cậu bước vài bước vào văn phòng, thư ký nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lần thứ hai bước vào căn phòng này sau hơn nửa tháng, Ôn Hiểu Ninh vẫn cảm thấy vô cùng lúng túng. Cậu vô thức nắm chặt gấu áo thun, đứng ngay cửa: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Trang Tần đứng dậy, ánh mắt dò xét cậu từ đầu lướt xuống chân, rồi lại từ chân nhìn ngược lên mặt: “Ồ, hôm nay ăn mặc bảnh bao quá nhỉ? Đi xem mắt à?” Nói xong câu này, trái lại vẻ mặt anh có phần không vui.
Liên quan rắm gì tới anh! Lão tử mặc đồ mới chẳng phải cũng do anh ép đấy à! Ôn Hiểu Ninh bĩu môi: “Đúng vậy.”
“Đúng à?” Trang Tần vài bước đã đi tới trước mặt, cúi xuống nhìn cậu từ trên cao: “Mùi mồ hôi đầy người thế này, có cô gái nào chịu nổi cậu không?”
“Người ta chính là thích mùi mồ hôi của tôi đấy!” Sức ép từ khí thế mạnh mẽ của đối phương như bao trùm cả người cậu. Ôn Hiểu Ninh không nhịn được phải lùi lại một bước, lưng dán hẳn vào cánh cửa.
Trang Tần cười lạnh, tiến lên một bước, cúi đầu xuống ngửi gần cậu: “Chậc, đừng nói chứ, đúng là không khó ngửi… Mà nói xem, cái kính râm này là thế nào? Trước giờ có thấy cậu đeo đâu?” Vừa nói, hắn vừa đưa tay gỡ kính râm của đối phương xuống.
Ôn Hiểu Ninh trong lòng còn đang rủa thầm: Biến thái chết tiệt, tránh xa ông đây ra, ai ngờ lơ là một chút liền bị anh giật mất lớp ngụy trang, lộ nguyên mặt thật.
Trang Tần vốn định buông vài câu châm chọc, ai ngờ bên dưới kính lại lộ ra hai mắt sưng húp như mắt cá, sưng đến nỗi mí mắt hai mí cũng bị đẩy thành một mí luôn rồi!
Anh giật mình: “Mắt cậu làm sao thế?”
“Ai cho anh đụng vào kính của tôi hả, phiền chết được!” Đôi mắt sưng vù kia như phơi bày ra mặt yếu đuối đầy xấu hổ của cậu trước mặt người lạ, khiến Ôn Hiểu Ninh vừa tức vừa ngượng. Cậu đẩy Trang Tần một cái, giật lại kính râm: “Anh động tay động chân làm gì, đồ biến thái!”
Trang Tần ban đầu trong lòng còn có chút kinh ngạc lẫn thương xót, ai ngờ câu “đồ biến thái” kia lại vả thẳng vào mặt, hai chữ này còn khó nghe hơn cả “thần kinh” lần trước, khiến sắc mặt anh lập tức sa sầm.
“Cậu nói ai biến thái hả? Hử? Lặp lại lần nữa xem!” Tổng giám đốc Trang không vui rồi. Anh sải tay dài chống lên cánh cửa, cả người vây Ôn Hiểu Ninh trong một khoảng không chật hẹp, ánh mắt sắc bén bức người, chất vấn gay gắt: “Nói lại xem nào.”
“Anh…” Ôn Hiểu Ninh định đưa kính râm đeo lại lên mặt, vừa giơ tay đã bị nắm lấy cổ tay, giãy giụa vài cái cũng không thoát được. Cậu bắt đầu bực bội, đỏ cả mặt lên: “Tôi nói anh đó, chính anh! Không phải biến thái thì sao cứ dí sát vào người tôi làm gì! Buông tay!”
Trang Tần vẫn không buông tay cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu thật sâu. Mãi đến khi ánh mắt ấy khiến Ôn Hiểu Ninh không dám đối diện nữa, cúi đầu liếc nhìn xung quanh như tìm chỗ trốn, anh mới thả ra một câu hỏi: “Anh thích em, là biến thái sao?”
Ôn Hiểu Ninh ngẩn người. Tuy đã sớm cảm thấy có điều không bình thường, nhưng không ngờ đối phương lại chọn ngay lúc này buông ra một câu như sét đánh ngang tai, khiến cậu không biết phải đối đáp thế nào.
Trang Tần nhìn gương mặt ngơ ngác của Ôn Hiểu Ninh và đôi mắt sưng đỏ của cậu, khẽ thở dài. Anh buông tay, quay người đi tới bàn làm việc, cầm một túi hồ sơ trên mặt bàn, rồi lại bước về phía Ôn Hiểu Ninh, đưa túi đó cho cậu: “Anh vẫn luôn theo đuổi em, em không nhận ra sao?”
Ôn Hiểu Ninh vẫn đang trong trạng thái má ơi cái quái gì đang diễn ra vậy, nghe xong câu này trong đầu như có bầy ngựa hoang lồng lộn chạy qua: “Anh cướp đồ ăn của chị tôi!”
Tội này không thể tha thứ!
Còn bảo là đang theo đuổi tôi? Vậy mà dám tranh ăn với chị tôi hả!
Trang Tần suýt nữa thì trợn trắng mắt. Anh ho nhẹ hai tiếng: “Anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của em thôi.”
“Anh tiêu tiền linh tinh!” Lại thêm một câu buộc tội.
“Tiêu trên người em thì không tính là linh tinh.” Trang Tần phản đòn không chớp mắt.
“Tôi là đàn ông.”
“Anh không thích phụ nữ.”
“Không, ý tôi là…” Ôn Hiểu Ninh cuối cùng cũng thoát khỏi bầy ngựa hoang trong đầu, nét mặt cậu rối rắm, đôi mắt sưng đỏ khiến toàn bộ biểu cảm trông vừa buồn cười vừa khổ sở: “Sao anh lại thích tôi được chứ? Tôi nghèo, không đẹp, tính tình thì tệ.”
“Thích một người mà còn cần giải phương trình à?” Trang Tần bật cười. Bình thường không cười thì trông anh lạnh lùng sắc bén, nhưng vừa cười lên lại toát ra vẻ rạng rỡ, có chút gì đó giống một chàng trai trẻ tươi sáng. “Em không tin vào tiếng sét ái tình à?” Hôm nay đúng là ngày anh nói lời yêu nhiều nhất trong suốt gần ba mươi năm cuộc đời.
“Tin anh mới là đồ ngốc ấy!” Ôn Hiểu Ninh đáp không chút do dự, cũng muốn trợn mắt khinh bỉ, nhưng mí mắt sưng quá chẳng trợn nổi “Lời của mấy người có tiền các anh, không câu nào đáng tin cả.”
Tổng giám đốc Trang lập tức thu lại nụ cười, mặt lạnh như tấm ván quan tài. Anh không tiếp tục dây dưa chuyện thích hay không thích nữa, mà "bộp" một tiếng, đập túi hồ sơ vào ngực Ôn Hiểu Ninh.
Ôn Hiểu Ninh luống cuống đón lấy, sờ qua thấy bên trong cứng cứng, khá nặng: “Cái gì đây?”
“Mở ra xem sẽ biết.” Trang Tần khoanh tay trước ngực, giọng nói lạnh hẳn đi.
Ôn Hiểu Ninh vừa mở túi hồ sơ vừa liếc nhìn tên to con trước mặt đầy cảnh giác. Từ bên trong, cậu lôi ra một quyển bằng tốt nghiệp. Nhìn thấy bìa màu xanh lam in tên trường đại học, cậu sững người, trong lòng vừa có chút hy vọng, lại vừa sợ hãi, tay bắt đầu run lên, không dám mở ra xem tên bên trong.
Trang Tần không hối thúc, chỉ lặng lẽ nhìn.
Một lúc lâu sau, Ôn Hiểu Ninh mới vừa hít sâu vừa run rẩy mở bìa bằng tốt nghiệp ra. Khi nhìn thấy tên và ảnh bên trong, cậu choáng váng: “Anh… anh làm cho tôi một cái… bằng giả?”
Trang Tần suýt thì phun máu tại chỗ, anh lạnh lùng cười khẩy, chỉ vào con dấu thép trên văn bằng: “Nhìn cho kỹ đi, hàng thật đấy!”
“Nói bậy, tôi ngay cả kỳ thi tốt nghiệp cũng chưa thi, không có điểm… làm sao có thể… có thể…” Giọng Ôn Hiểu Ninh bắt đầu nghẹn lại, như có vật gì mắc trong cổ, trước mắt hoa lên, toàn sao là sao.
“Có tiền là sai khiến được cả ma quỷ, trường của em cũng đâu phải trường danh giá gì, làm ra cái bằng tốt nghiệp thì có gì là khó?” Trang Tần nhìn bộ dạng run rẩy như cá sắp lên thớt của cậu mà suýt bật cười. Anh giật lại túi hồ sơ, rút ra tấm bằng cử nhân, mở ra rồi đưa tới trước mặt: “Ngoài ảnh tốt nghiệp là không làm giả được, còn lại… đầy đủ hết.”
Miệng Ôn Hiểu Ninh há ra rồi khép lại như cá vàng, đột ngột ngẩng đầu nhìn Trang Tần: “Anh…” Mới nói được một từ, đầu cậu “ong” lên một tiếng, liền bị bóng tối nuốt chửng, ngất lịm tại chỗ.
Trang Tần còn đang phấn khởi chờ được khen, đâu ngờ đối phương mắt cá sưng vù lại trợn trắng, “rầm” một tiếng gục xuống!
Lúc này đến lượt tổng giám đốc Trang kinh hãi thốt lên: “Ôi mẹ ơi!”
Không đến nỗi thế chứ? Có mỗi cái bằng tốt nghiệp mà kích động tới mức này sao? Anh vội vàng lao tới, đúng lúc giữ được áo Ôn Hiểu Ninh trước khi cậu đập đầu xuống sàn, nhanh chóng bế người lên đặt xuống ghế sofa, tránh thêm tổn thương.
“Ôn Hiểu Ninh… không đến mức thế này chứ…” Anh vỗ nhẹ hai cái vào má cậu, nhưng cảm giác không đúng, lòng bàn tay chạm vào da nóng rực.
Rõ ràng là đang sốt cao rồi!
“Mẹ nó, em phơi nắng đen thui như than thế này, ai mà nhìn ra là em đang sốt chứ!” Tổng giám đốc Trang vừa tức vừa cuống, vội chạy đến bàn làm việc, lục tung đống giấy tờ mới tìm thấy chiếc điện thoại bị đè ở dưới, lập tức gọi cho bác sĩ riêng.
“Anh cứ cho cậu ấy hạ sốt vật lý trước, tôi đến ngay.” Bác sĩ cực kỳ chuyên nghiệp, quả nhiên chưa đầy nửa tiếng sau đã có mặt. Vừa đo xong nhiệt độ liền để lại mấy viên thuốc.
“Nhiệt cảm nắng, hơi bị say nắng.” Bác sĩ liếc nhìn sắc mặt căng thẳng của Trang Tần với cậu nhóc đen đúa đang nằm trên sofa, hiểu thời thế nên không nói nhiều, lập tức truyền nước biển. “Nghỉ ngơi xem có hạ sốt không. Thật ra nếu là cảm nắng, nôn ra được thì sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
“Phải làm sao để nôn?” Trang Tần vuốt mái tóc ướt sũng vì mồ hôi lạnh của Ôn Hiểu Ninh, trong lòng tràn đầy hối hận. Anh tự trách mình sao lại không phát hiện ra người ta có dấu hiệu bất thường, để đến mức ngay trước mắt mình mà vẫn để cậu ngất đi như vậy!
“Cái đó…” Bác sĩ nhìn cậu nhóc da ngăm đang được vị thiếu gia nhà họ Trang coi như bảo bối, không giấu được sự tò mò. “Cho cậu ấy uống chút nước muối nhạt xem sao.”
Trang Tần gật đầu, vừa định đứng dậy đi tìm thư ký mua ít muối, còn chưa kịp bước ra hai bước thì cái người đang nằm yên trên sofa bỗng bật dậy, nghiêng đầu…
“Ọe” Một tiếng nôn vang dội, ói thẳng một bãi vào quần anh.
…
Sàn diễn đến đây chính thức hạ màn.