Tổng Tài Đều Là Bệnh Xà Tinh - Chương 18: Tin tức bất ngờ

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 18: Tin tức bất ngờ

Vừa dứt lời, Trang Tần nói xong, Ôn Hiểu Ninh lập tức không kìm được mà rùng mình một cái. Cậu ôm chặt ba lô vào ngực, nhìn người đàn ông to cao vạm vỡ trước mặt.

“Anh uống nhầm thuốc à?” Con mẹ nó quá đáng sợ rồi! Khang Triết chẳng lẽ nói đúng thật sao??? Nhìn thân hình này thì rõ ràng là tôi đánh không lại anh ta rồi! Má nó, cùng lắm thì liều mạng thôi!

Sắc mặt Trang Tần trầm xuống, bàn tay đang kéo cổ áo đối phương cũng buông ra, không biểu cảm gì mà đi vòng ra sau bàn làm việc ngồi xuống: “Ngày mai cậu mặc cho ra dáng con người rồi hãy tới đây, không thì tôi đuổi ra ngoài đấy!”

“Má nó, anh độc tài vừa thôi!!” Ôn Hiểu Ninh gần như xù lông.

“Hương vị của quyền lực luôn ngọt ngào. Tôi khuyên cậu đừng chống lại tôi, chẳng được lợi gì đâu.” Trang Tần gõ gõ mặt bàn, ánh mắt ra hiệu: “Cậu có thể đi rồi.”

“Đồ thần kinh!” Ôn Hiểu Ninh lần nữa cảm nhận sâu sắc chân lý: người có tiền chắc chắn đầu óc đều có vấn đề, vác ba lô bỏ chạy.

Chắc chắn là có gì đó sai sai.

Ông chủ lớn họ Trang bắt đầu tự kiểm điểm. Trước đây nếu anh mà nói câu “thấy xót em” với mấy em từng lên giường, đối phương thể nào chẳng nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng, đòi ôm, đòi sờ, đòi... mọi thứ. Còn bây giờ thì sao? Mới nói câu đó đã dọa người ta chạy mất, còn bị gọi là “thần kinh”.

Thật là vô lý hết sức!

Chiêu “Taobao” tạm thời không dùng lại được nữa, Trang Tần xoa cằm suy nghĩ, rồi lại gọi điện cho Tào Dương.

Đầu dây bên kia nghe như mới vừa ngủ dậy, giọng còn ngái ngủ và mũi ngạt nặng nề. Nghe thấy Trang Tần hỏi chiêu mới để theo đuổi người, hắn gần như bật cười lạnh: “Cậu đúng là có bệnh. Trực tiếp cầm bằng tốt nghiệp tát thẳng vào mặt cậu ta, nói rằng cậu đã xử lý xong cái gã giáo sư kia rồi, cậu ta phải cảm ơn cậu suốt đời ấy chứ. Sau đó cậu muốn làm gì chẳng được, cần gì cứ phải quanh co lằng nhằng như đàn bà thế?”

Nói xong cúp máy luôn.

Tào Dương ôm gối rúc trở lại chăn, ngửa đầu nhìn trần nhà ngây người mất một lúc, gò má dần ửng đỏ. Hắn dụi đầu vào gối, một tay mày mò một hồi lâu, mồ hôi đầm đìa mà vẫn cố nén tiếng rên. Cuối cùng, hắn nắm chặt lấy phần quần trước đã ướt sũng, lại tiếp tục ngơ người ra.

Trang Tần vẫn cố nghĩ cách trêu chọc “con báo nhỏ” nhà mình, bản thân anh đã chờ đợi suốt sáu bảy năm, cuối cùng mới có cơ hội tiếp cận một lần, thế mà lại làm người ta chạy mất, tìm đủ mọi lý do mà không thể dụ được người ta quay lại, thật sự quá thất bại!

Tào Dương phát ra tiếng rên thất vọng, cảm thấy mấy câu vừa rồi hắn mắng Trang Tần cũng như đang tự mắng chính mình, mấy năm trời rầu rĩ mà vẫn không theo đuổi được ai, thật… thật sự thua cả mấy cô nàng rồi!

Nửa tháng nay, Ôn Hiểu Ninh không lên tầng trên nữa, có vẻ như người đàn ông trên đó vì câu “thần kinh” mà cậu thốt ra lần trước đã chạm đến giới hạn, giận rồi. Cậu thấy hơi ngại, dù sao cũng đã lợi dụng người ta khá nhiều mà lại bị đối xử như vậy thật sự không nên.

Nhưng cậu cũng chẳng nghĩ ra cách nào để giải quyết, không có việc giao đồ ăn hay giao hàng làm trung gian, khoảng cách giữa cậu và người đàn ông đó xa như khoảng cách giữa các tầng trong tòa nhà, chẳng thể nào gần lại được.

Rồi trong mấy tuần bối rối đó, bất ngờ một tối Khang Triết gọi điện đến.

Hai người vốn rất ít khi gọi điện cho nhau, chủ yếu vì Ôn Hiểu Ninh ki bo, thà nhắn tin trên mạng còn hơn, chuyện không quan trọng thì tin nhắn cũng chẳng thèm gửi. Khang Triết cũng để ý tâm trạng của “đại ki bo” này nên rất ít khi chủ động gọi.

Nhưng lần này là chuyện cực kỳ nghiêm trọng!!

“Cậu biết không? Giáo sư Lưu đã bị bắt rồi!” Câu nói này làm Ôn Hiểu Ninh choáng váng. Cậu run run cầm điện thoại, mãi mới lấy lại được tỉnh táo, khó nhọc thốt lên: “Bị… bị bắt thật sao? Tại sao vậy?”

“Những việc bẩn thỉu kẻ đó làm bị phơi bày hết rồi, nhiều người từng bị quấy rối và đe dọa đã tố cáo hắn, còn có ảnh và ghi âm làm bằng chứng. Quan trọng nhất là hắn bị bắt quả tang ngay tại hiện trường. Học sinh bị hắn quấy rối có chút thế lực, dù hắn cố chối cãi là bị dụ dỗ nhưng chẳng ăn thua, trường cũng không bảo vệ nổi hắn… À, cậu nên vào diễn đàn của trường xem, đang sôi sục lên rồi, mà có vẻ trường vì áp lực nên không dám xóa bài!” Giọng Khang Triết dồn dập, gần như hét lên: “Hiểu Ninh, cậu… cái đó…”

Ôn Hiểu Ninh vứt điện thoại sang một bên, luống cuống mở máy tính, vào trang web quen thuộc. Ở vị trí trên cùng là bài đăng với dòng chữ đỏ đậm nổi bật: 【Giáo sư Lưu danh tiếng lẫy lừng, lương tâm và đạo đức của ông đã bị chó ăn mất rồi!】

Vào trong bài là hàng loạt ảnh, nhiều ảnh chụp cảnh bắt giữ, khuôn mặt hoảng hốt, quần áo lộn xộn và kiểu tóc hói đặc trưng của giáo sư Lưu khiến hắn vừa hèn hạ vừa nực cười. Dưới ảnh là những lá thư tố cáo và file ghi âm từ các sinh viên, như một buổi họp tố cáo công khai.

Phía dưới bình luận hỗn loạn, Ôn Hiểu Ninh không còn tâm trạng đọc nữa. Điện thoại của cậu vẫn reo, tiếng cậu khóc trong máy, cậu nén cảm xúc lấy điện thoại lên nói: “Tôi đang…”

“Cậu có xem chưa? Thật là hả hê! Thằng khốn già đó cuối cùng cũng bị bắt, nghe nói bị tuyên án nhiều năm tù, bị đuổi khỏi trường, chức vụ cũng mất sạch.” Khang Triết cười lớn qua điện thoại.

“Vậy thì sao?” Giọng Ôn Hiểu Ninh nghẹn ngào. “Vậy thì sao? Rốt cuộc tôi vẫn chưa tốt nghiệp, không có bằng tốt nghiệp, không có học vị, chẳng có gì cả, đúng không?”

“… Hiểu Ninh…” Ở đầu dây bên kia, Khang Triết không biết làm sao an ủi bạn mình.

“Để tôi một mình.” Ôn Hiểu Ninh nói rồi cúp máy, không đợi người kia trả lời.

Mẹ đã ngủ rồi, chị gái vẫn đang làm ca đêm chưa về, cậu ôm mình co ro trên giường, tựa lưng vào tường, lấy chăn trùm đầu khóc nức nở.

Mấy năm nay, chuyện này gần như trở thành con quỷ trong lòng cậu, một ác mộng khiến cậu giật mình tỉnh dậy giữa đêm rồi chẳng thể ngủ lại được, khuôn mặt độc ác, xấu xa đó cùng đôi tay lạnh lẽo, ướt đẫm mồ hôi chạm lên người cậu làm cậu vừa thấy ghê tởm vừa run sợ. Ban giám hiệu thì bao che, quay lại đổ lỗi, khiến cậu không thể tiếp tục học, dù muốn kiện cũng chẳng tìm được đường, thậm chí còn bị đe dọa.

Ai lại nghe lời một sinh viên? Giá trị của một giáo sư cao quý và một sinh viên nghèo thì ai hơn ai, điều đó quá rõ ràng.

Giờ, gã kia cuối cùng cũng bị bắt, bị xã hội lên án, nhưng cậu thì sao? Nỗi ô nhục từng phải chịu vì bị quy là “dụ dỗ giáo sư” để qua luận án có thể rửa sạch sao? Nỗi nhục bị đuổi học vì phẩm chất xấu có thể biến mất sao?

Chẳng thứ gì thay đổi được, ngoài việc không còn ai bị tổn thương nữa, mọi thứ vẫn vậy. Hồ sơ của cậu vẫn ghi một lỗi lớn như thế, dấu ấn khắc sâu trong tâm hồn khiến cậu không dám tìm một công việc tử tế.

Khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, nhiệt độ cơ thể co lại, hai tay ôm chặt lấy người, như thể làm vậy sẽ không bị tổn thương nữa, như thể sẽ tìm được sự an toàn vô tận...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu ong ong, mắt sưng húp gần như không mở nổi. Cậu muốn xin nghỉ, nhưng đúng lúc học sinh sắp nhập học, việc giao hàng cũng rất bận rộn, quản lý dù thế nào cũng không đồng ý cho nghỉ, dù cậu có thể làm xong rồi về cũng không được phép.

Ôn Hiểu Ninh thở dài, đành uể oải đứng dậy, lặng lẽ rửa mặt rồi mặc vội một chiếc áo thun. Mặc xong, cậu đứng đó chợt sững lại, từ hôm bị dọa buộc phải mặc đồ mới, cậu đã lấy ra riêng hai chiếc áo thun mới để thay đổi, nhưng tiếc là từ đó không còn đi giao hàng lên tầng trên nữa.

Giá biết trước như vậy thì chẳng lãng phí đồ mới làm gì! Cậu thở dài, rồi lấy cặp kính mát thời đi học đeo lên mặt. Chiếc kính to che được đôi mắt cá vàng sưng húp, cậu vội uống xong cốc đậu nành mẹ chuẩn bị, kẹp một chiếc quẩy trên miệng rồi chạy vội đi.

Đến công ty, mắt cuối cùng cũng đỡ sưng, ít nhất cũng mở được hơn một khe hở nhỏ. Khi hoàn tất phân loại hàng, Ôn Hiểu Ninh lấy lại tinh thần bắt đầu một ngày làm việc.

Trang Tần cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp và bằng cử nhân còn mới toanh, trên ảnh là người toát lên thần thái rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy hy vọng về tương lai. Tiếc rằng anh chỉ có được tấm bằng này, còn tấm ảnh tốt nghiệp có giá trị kỷ niệm nhất thì anh không thể lấy được.

Dương Nhuận đọc xong lịch trình làm việc cả ngày hôm nay, nhìn thấy ông chủ có phần lơ đãng, môi tái nhợt, nói: “Trang tổng, anh thật là lo lắng quá, nếu cậu ấy không biết điều thì sao?”

“Có thể làm gì được? Thích mà không được thì tức giận rồi cưỡng bức người ta sao? Đó không phải phong cách của tôi.”Trang Tần nói với giọng lười biếng, ngẩng mắt nhìn Dương Nhuận: “Cậu nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý sao?”

Dương Nhuận nghiến răng, gượng cười: “Chắc không sao đâu, dù sao anh cũng đã bỏ công sức lớn như vậy...”

“Chưa chắc.”Trang Tần lắc đầu: “Nếu chỉ vì chuyện này mà cậu ấy liền chịu đầu hàng, thì tôi lại không ưa cậu ấy rồi.”

“Chẳng lẽ vì hồi đó tôi chủ động quá nên Trang tổng không ưa tôi sao?” Dương Nhuận cười tự giễu: “Không biết giờ còn cơ hội nào không nhỉ?”

Trang Tần liếc nhìn anh ta, cười khẩy: “Cậu đoán đi.”

Đôi mắt Dương Nhuận sáng lên rồi lại mờ đi khi thấy ánh nhìn của Trang Tần: “Tôi chỉ đùa với Trang tổng thôi.”

“Thế thì tốt, cậu biết mà, tôi không ăn cỏ gần chuồng, cũng không ăn lại cỏ đã nhai rồi. Mối quan hệ giữa chúng ta bây giờ khá hòa hợp, tôi không muốn có gì thay đổi.”

“Vâng, Trang tổng, không có chuyện gì tôi đi làm đây.” Dương Nhuận đỏ mặt, cảm thấy đang tự làm nhục bản thân.

“Chờ đã, tôi có vài thứ cần cậu đưa cho Tào Dương, khá quan trọng, tôi đề nghị cậu tự tay gửi.” Trang Tần rút từ ngăn kéo một túi hồ sơ đã niêm phong, quăng lên bàn: “Cậu ấy đang sốt ruột đấy.”

Dương Nhuận muốn từ chối, nhưng lại chẳng tìm được lý do gì. Anh ta đã dùng vô số lý do để tránh tiếp xúc với Tào Dương rồi, ai ngờ sếp nhất định bắt anh ta tự đi chuyển cái hồ sơ đó.

Chắc chắn là tên họ Tào kia bày ra kế!

Lần này Dương Nhuận thậm chí không thèm giả vờ cười nữa, mặt anh lạnh tanh cầm lấy cái hồ sơ: “Nếu giao trễ thì sao?”

“Cậu ta sẽ rất buồn, tất nhiên, còn tôi cũng chẳng khá gì đâu.” Trang Tần không ngẩng đầu lên, bắt đầu bận rộn với việc của mình “Tôi không rõ mối quan hệ giữa hai người thế nào, nhưng đừng làm cản trở việc của tôi là được.”

“Vâng.” Dương Nhuyễn câu “tôi đi trước đây” này cũng lười nói luôn, trực tiếp cầm đồ rồi đóng cửa một cách không nhẹ cũng không nặng.

“Chậc, cái tính khí chó chết này, tôi làm tất cả cũng vì tốt cho cậu mà.” Trang Tần cười khổ, lắc đầu “Mỗi người một kiểu khó chịu thế này, còn sống vui vẻ được không!”



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 3 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo