Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trang Tần nhìn đống nôn đang chảy dọc theo ống quần suýt nữa cũng buồn nôn theo, anh vội lấy tay bịt miệng, vừa định nổi giận thì lại liếc thấy gương mặt nhợt nhạt như tờ giấy của người nằm trên ghế sofa, cuối cùng cố gắng nuốt cơn giận xuống.
“Gọi người dọn vệ sinh vào dọn ngay!” Anh hạ giọng ra lệnh, rồi vội vàng chui vào nhà vệ sinh, cởi hết quần áo ra rồi bắt đầu tắm như điên, tiện tay vo viên ném quần và giày thẳng vào thùng rác.
Bác sĩ thì vừa gọi người dọn dẹp, vừa cho Ôn Hiểu Ninh uống thêm chút nước. Sau khi uống nước lại nôn thêm một lần nữa, sắc mặt cậu mới dần khá hơn, không còn tái mét như lúc trước.
Ôn Hiểu Ninh chậm rãi mở mắt, thấy một gương mặt lạ thì sững người: “Anh là… ai?”
“Bác sĩ.” Bác sĩ mỉm cười, đỡ lấy cánh tay có gắn kim truyền dịch của cậu “Giờ cậu thấy đỡ chút nào chưa?”
“Ừm, khá hơn nhiều rồi…” Ôn Hiểu Ninh ngồi dậy, nhìn cây kim truyền trên tay với vẻ khó xử “Ờm, tôi có thể về nhà truyền tiếp được không? Tôi còn chưa làm xong việc.”
“Chuyện này thì tôi không quyết được, phải đợi tổng giám đốc Trang tắm xong rồi nói.” Bác sĩ cũng nhìn ra giữa hai người này hình như không đơn giản. Cậu mà bỏ chạy trong lúc Trang thiếu gia đang tắm, đến lúc anh ra ngoài mà không thấy người, chắc chắn người bị mắng te tua sẽ là ông.
Dì lao công vào, tay chân nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường. Ôn Hiểu Ninh xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cúi đầu không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi dì, tôi lỡ…”
Dì lao công cười hiền: “Không sao đâu cháu.” Sau đó nhanh chóng gom hết mọi thứ đem đi xử lý, chưa tới năm phút đã lau sạch sàn và sofa đến bóng loáng, sạch không tì vết.
Trang Tần mặt mày u ám, mặc bộ đồ dự phòng đi ra, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tong. Anh hỏi bác sĩ vài điều cần lưu ý, rồi tiễn người ra cửa. Quay lại, thấy Ôn Hiểu Ninh đang ngồi trên sofa với gương mặt vô tội, anh khẽ cười lạnh: “Em cũng giỏi thật, anh vừa tỏ tình xong là em nôn hết lên người anh luôn.”
“Tôi có cố ý đâu mà…” Ôn Hiểu Ninh đỏ mặt lí nhí. Ánh mắt lơ đãng liếc sang chai truyền đang treo trên giá, bỗng nhớ ra việc quan trọng hơn: “À, đúng rồi, tôi còn chưa giao hết mấy đơn hàng. Cái này… có thể đợi tôi về nhà rồi truyền tiếp không?”
“Muốn chết thì cứ đi.” Trang Tần thong dong đi đến bàn làm việc, rút một điếu thuốc ra châm lửa, ngậm trên môi nhả khói “Giữa đường mà ngỏm thì đừng mong anh đi báo tang.”
“Sao anh nói chuyện khó nghe thế?” Ôn Hiểu Ninh bực mình, tính tình bướng bỉnh trỗi dậy, vươn tay định gỡ luôn cây kim truyền.
Trang Tần vội vàng phi qua giữ chặt cái tay đang làm loạn kia lại: “Em đúng là loại người coi tiền hơn mạng, có thể đàng hoàng nằm nghỉ một lát được không? Nói em hai câu là em nhảy dựng lên.”
Ôn Hiểu Ninh ngửa đầu, liếc một cái cực kỳ khinh thường: “Tôi thế đấy, mà anh còn đi tỏ tình với tôi, đủ thấy mắt anh có vấn đề.”
Trang Tần bị chọc cho bật cười, hận không thể gọi cậu một tiếng tổ tông: “Thôi ông cố, ngồi yên cho anh nhờ. Mắt anh có vấn đề hay không thì liên quan quái gì đến việc em sống kiểu liều mạng như thế? Anh nói em mắt cao thấp gì cũng chẳng nâng nổi vị thế xã hội hay sửa nổi cái kiểu lấy mạng đổi tiền đâu!”
Anh kéo cái tay đen đúa có kim truyền kia lại nhìn kỹ, thấy kim không bị lệch cũng không tụ máu mới yên tâm: “Anh gọi điện cho sếp em, lát nữa bảo người tới hỗ trợ tiếp. Thế là xong.”
“Anh biết sếp tôi à?” Ôn Hiểu Ninh ngạc nhiên nhìn hắn.
“Có tiền muốn quen ai thì là quen người đấy.” Trang tổng tỏ vẻ ta đây có tiền thì muốn gì được nấy.
Ôn Hiểu Ninh đảo mắt vài vòng: “Vậy là tôi bị chuyển qua đây đột ngột là do anh sai đúng không?”
Trang Tần nhếch mày, cười khẩy: “Ừ, anh sai đó, sao? Em định đổ lỗi anh can thiệp quá nhiều hả?” Nói xong, anh nắm lấy bàn tay đen đúa của đối phương, cảm nhận lớp chai dày ở gan bàn tay và đầu ngón tay, bỗng chốc thấy thương thương.
“Đương nhiên không rồi! Dù tôi rất khinh cái kiểu chạy cửa sau, nhưng mà có quan hệ đi cửa sau thì cũng tốt thôi!” Ôn Hiểu Ninh nói đầy chính nghĩa, rồi hơi choáng váng, tựa người vào sofa thở nhẹ “Trang tổng tài vĩ đại, anh định khi nào gọi điện cho sếp tôi? Hàng còn chưa giao xong mà trời sắp tối rồi!”
“Em đúng là nói chuyện rõ rành mạch!” Trang Tần vừa cười vừa khóc, đặt tay lại lên đùi đối phương rồi đứng lên gọi điện.
Ôn Hiểu Ninh cúi đầu, nhìn bàn tay bị “xâm chiếm” của mình. Có lẽ vì Trang Tần vừa tắm xong, tay còn mát lạnh, đặt lên lòng bàn tay nóng rát của mình lại có cảm giác lạ lùng. Cậu nhận ra da tay anh mềm mịn, gần như không có vết chai nào, ngón tay thon dài, mướt mát như được điêu khắc bằng ngọc.
Còn bàn tay mình thì sao? Đen thui như than, lòng bàn tay đầy chai sạn do bốc vác hàng hóa suốt ngày.
Một trời một vực.
Thế mà còn dám tỏ tình với mình, khẩu vị này thật nặng thật mặn…
Nghĩ đến đó, cậu không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Có chuyện gì vui vậy?” Trang Tần cúp máy, ngạc nhiên nhìn gương mặt đang cười của đối phương: “Sao vậy? Tay anh vừa chạm vào mà em đã định đời này không rửa tay luôn à?”
Ôn Hiểu Ninh cười ha ha, cười đến choáng váng, một lúc lâu mới thở đều: “Tôi đang nghĩ, bình thường anh ăn gì mà lại chán rồi muốn đổi khẩu vị vậy? Thích tôi à? Tôi có điểm gì tốt thì anh cứ nói tôi sửa cho.” Cậu nhìn Trang tổng bằng ánh mắt thật lòng, nước mắt cười làm đôi mắt đen láy long lanh, đặc biệt quyến rũ.
Trang Tần nén cái ý muốn hôn đôi mắt đó, nghiêm chỉnh đáp: “Anh chính là loại khẩu vị nặng như thế, em biết rồi đấy, 80% sô cô la đen ăn nhiều cũng không béo, càng không ngán.”
“Anh mới là sô cô la!” Ôn Hiểu Ninh bị trêu đến cười choáng váng “Trang tổng đúng là Trang tổng, câu tỏ tình này đáng tiếc tôi là con trai. Nếu tôi là con gái, tôi sẽ lao vào lòng anh mà khóc ngay.”
“Nếu em là con gái, anh nói em đen thì em đã phải tát anh rồi.” Trang Tần vuốt vuốt mái tóc còn ướt, cười chua chát “Dù sao giờ anh đã thích em rồi, muốn yêu, muốn làm chuyện đó. Em, cho anh câu trả lời đi.”
Ôn Hiểu Ninh đột nhiên cảm thấy ngực căng thẳng, hai tay tự nhiên che mặt lại, như thể hai chữ “muốn làm chuyện ấy” đã tạo ra một luồng sóng va chạm khiến cậu run rẩy.
“Để tôi nghĩ đã.” Cậu thận trọng lên tiếng, ánh mắt mang theo chút dò xét.
Trang Tần cười khẩy, thở ra một làn khói thuốc, dựa người trên sofa, ánh mắt đầy thách thức nhìn Ôn Hiểu Ninh bên cạnh: “Em mà còn phải nghĩ nghĩa là cũng có chút cảm tình với anh rồi. Em phải biết, anh tuyệt vời, đẹp trai, giỏi giang, giàu có như thế, em còn nghĩ được gì nữa? Người khác cầu còn không được đấy!”
Ôn Hiểu Ninh không hề yếu thế, phản bác: “Vấn đề là anh hiện tại cũng chẳng muốn làm với ai khác. Tôi phải nghe anh tỏ tình trước, như vậy tôi mới có quyền chọn ‘được’ hay ‘không được’. Tôi phải tính xem chuyện này có lợi gì cho tôi không, đằng nào tôi cũng không có tiền, cũng không muốn bị ai ‘đâm sau lưng’ đâu. Anh biết đấy, tôi không thể lấy lợi ích gì từ anh.”
Trang Tần bị lời nói thô tục mà chân thật đó làm cười bật lên, suýt nữa bị nghẹt thở, sau khi lau mắt thở dài nói: “Được, Ôn Hiểu Ninh, em đúng là kẻ ham tiền mà chẳng muốn chịu thiệt chút nào. Vậy anh cho em xem chút thành ý… Đừng nhìn anh kiểu đó, may mà mắt em sưng, không thì mắt em to tròn toang hoác ấy chứ. Cái bằng tốt nghiệp đó không tính đâu, anh vừa mua một căn nhà… Em hiểu ý anh rồi chứ?” Trang Tần gõ gõ đầu điếu thuốc, giả vờ như đầu gấu.
Ôn Hiểu Ninh cười khẩy: “Trang tổng định giấu ‘kẹo socola’ trong nhà à?”
Trang Tần cười sặc sụa: “Em nói hay lắm! Em học thiết kế nội thất mà, anh thì rộng lượng hơn, để em thỏa sức sáng tạo căn nhà mới của ann. Dù em thiết kế thế nào, anh cũng trả giá thị trường, còn hơn tiền em mà kiếm được khi làm shipper. Thế nào?” Giọng nói hạ thấp như đang dụ dỗ, y hệt con sói xám dụ cô bé quàng khăn đỏ vậy.
“Đừng có lừa tôi nữa, chỉ có một đơn hàng như thế, tôi kiếm được bao nhiêu tiền chứ?” Ôn Hiểu Ninh không phải ngây thơ, cậu đâu phải thiếu niên thiếu nữ vô tri, vài lời mật ngọt như rải bánh ngọt mà tấm lòng dâng hiến hết thì làm sao được. “Tôi chỉ có thể làm cho anh vào khoảng thời gian còn lại sau khi giao xong hàng.”
“Cái gì cũng không chịu thiệt hả?” Trang Tần dùng đầu điếu thuốc chấm lên viên socola đen, rồi tắt thuốc trong gạt tàn. “Thôi được, chúng ta phải ký hợp đồng rõ ràng, đừng để sau này em làm dở dang rồi bỏ ngang, anh sẽ đi tìm ai mà khóc đây? Thêm nữa, đừng để đến lúc em nói bận, anh đợi mòn mỏi, căn nhà mới cũng chẳng được vào ở.”
“Cái đó thì không được…” Ôn Hiểu Ninh muốn lên tiếng, liền thấy Trang tổng lôi ra một xấp hồ sơ dưới bàn trà bên cạnh sofa, đặt ngay trước mặt cậu: “…bước nào cũng tính toán kỹ, anh thật sự là cao thủ mà.”
“Đừng có chém gió nữa, sao trước giờ tôi không nhận ra anh là thánh chém gió vậy?” Trang Tần lại muốn cười, liền vuốt vuốt mái tóc ngắn của Ôn Hiểu Ninh “Xem đây, tên đại gia keo kiệt.”
“Chắc vì anh chưa hiểu tôi kỹ, lại còn phải chủ động tỏ tình làm tôi bây giờ cảm thấy rất không thoải mái, cứ như quyền chủ động trong tay anh vậy, làm tôi thấy có lỗi” Ôn Hiểu Ninh không dùng tay đang truyền dịch, lấy hợp đồng trên đầu gối, lật qua từng trang.
“Vậy ra là anh sai rồi. Thôi thế này, ann đưa em một khoản tiền, cho anh ‘lên’ một lần, giao dịch xong, ai về nhà nấy, được không?” Trang Tần lại muốn hút thuốc, nhưng nhìn thấy người trên sofa co ro như chú mèo đen nhỏ, khuôn mặt gầy guộc với đôi mắt sưng húp, anh lại nuốt đi điếu thuốc.
“Không được, kiểu giao dịch này sẽ làm tổn thương tâm hồn trong sáng của tôi không thể nào bù đắp được, sau này tôi còn tìm vợ nữa chứ.” Ôn Hiểu Ninh không ngẩng đầu lên, không biết người bên cạnh mặt thoáng biến sắc khi nghe cậu nói câu “tìm vợ”.
“Không chừng em theo anh rồi cũng chẳng muốn tìm vợ nữa đó.” Trang Tần nói với vẻ không vui, cảm thấy bản thân hơi tự làm khổ mình rồi, nhiệt tình với người ta thế mà người ta lại chẳng thèm đoái hoài.
Cảm giác bị phớt lờ ấy thật sự là độc nhất vô nhị, khiến anh khó chịu nhưng lại có chút kích thích.
“Nếu anh sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ không tìm vợ nữa đâu, Trang tổng, dáng vẻ, chiều cao, khí chất, trí thông minh của anh, sinh con nhất định thông minh tuyệt đối.” Ôn Hiểu Ninh ngẩng đầu lên, cười tươi nịnh nọt.
Trang Tần nghiêng đầu, lưỡi cọ xát bên má, nhìn người trước mặt qua khe mí mắt, gần như không thể tìm được từ ngữ nào để mô tả.
“Chỉ sợ đứa trẻ sinh ra giống anh, lại thừa hưởng tính keo kiệt của em thì toi rồi, anh bỏ luôn việc ở công ty, toàn đổi thành tiền cho con đếm chơi.” Anh cố nén cơn thèm muốn lộn mắt mà phun vài câu.
“Cái đó không được, ngồi không mà ăn hết tiền thì hết sạch, anh làm mẹ mà dạy con kiểu đó là có vấn đề.” Ôn Hiểu Ninh phản pháo lại.
“Đồ chết tiệt!” Trang Tần không chịu nổi nữa, kéo người ta đến trước mặt, mở miệng cắn ngay cái!