Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tam quan của Ôn Hiểu Ninh bị chấn động dữ dội, cả người cậu như không ổn nữa, đầu óc rối bời như một đống bột nhão, cứ lắc lư giữa hai suy nghĩ: rốt cuộc thằng cha đó để mắt đến chị mình hay là để mắt đến mình. Có lúc cậu mong hắn đừng quấy rầy chị mình, cứ để hắn thích mình đi, có lúc lại muốn tự tát mình một cái, tự nhủ đàn ông với đàn ông thì cái quái gì chứ, đúng là bọn nhà giàu chơi bời hết mức, chẳng còn liêm sỉ gì nữa.
Mang theo sự hoang mang ấy, tối hôm đó Ôn Hiểu Ninh không ngủ ngon, mơ thấy mình biến thành một cục phân, bị cây khuấy phân chọc tới chọc lui, cuối cùng bị kinh tởm đến mức tỉnh giấc.
Nhìn trời bên ngoài còn mờ mờ sáng, cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, không tài nào ngủ lại được nữa.
Trò chơi mua sắm trên Taobao của Trang Tần bắt đầu lên cấp. Anh dường như đã mất hứng thú với đồ ăn, chuyển sang mua quần áo, thế là chưa đầy một tuần, tủ quần áo của Ôn Hiểu Ninh đã bị nhét đầy đủ các kiểu quần áo mà ai đó mua nhưng lại nhỏ hơn một cỡ, kể cả giày.
Ôn Hiểu Vân mỗi lần nhìn thấy đứa em trai ngốc nghếch, tưởng mình hời to đó là lại đau đầu không thôi. Cô đã ám chỉ, nói bóng gió biết bao lần nào là “cầm đồ người ta thì tay ngắn, ăn đồ người ta thì miệng mềm”, nhắc nhở thằng em đừng có rơi vào cái bẫy toàn tập của ai kia. Kết quả lại bị em trai làm tức đến mức ăn thêm một bát cơm chiên xúc xích. Ăn xong mới sực nhớ ra cái xúc xích đó chính là do ai kia “khinh thường” rồi đem cho...
Cuộc sống này đúng là không thể sống nổi nữa rồi.
Bà Ôn cũng từng nghi ngờ vài lần, nhưng sau bị Ôn Hiểu Ninh lấy lý do là phúc lợi công ty chị phát cho để đánh trống lảng. Khổ thân cô chị bị đổ oan mà chẳng nói được lời nào.
Chẳng lẽ cô phải nói với mẹ mình rằng: “Mẹ à, mẹ phải trông chừng thằng con trai út của mẹ đó, dạo này có một thằng đàn ông thay đổi đủ kiểu để tán tỉnh nó đó. Giờ nó còn chưa ngộ ra thì còn đỡ, chứ lỡ mà một ngày nào đó nó ngộ ra rồi thì con dâu của mẹ sẽ biến thành đàn ông đó mẹ ơi!”
Bà Ôn nghe nói đây là “phúc lợi” công ty con gái phát thì vui không để đâu cho hết, vừa xuýt xoa không biết mất bao nhiêu tiền mới có được đống đồ này, vừa dặn con gái: “Con phải làm việc cho đàng hoàng đó, người ta cho mình nhiều đồ như vậy, mình không thể phụ lòng người ta. Con người phải biết hài lòng, phải biết cảm ơn.”
Ôn Hiểu Vân vừa dở khóc dở cười vừa đáp lời, cảm thấy mẹ mình tuổi này rồi mà vẫn ngây thơ như vậy, thật là đáng yêu hết chỗ nói. Đồng thời, cô cũng bắt đầu suy nghĩ, có nên lấy hết can đảm đến nói chuyện với cái người gọi là “lãnh đạo” kia một lần. Dù gì thì em trai cũng là nam đinh duy nhất trong nhà, là hy vọng của mẹ, không thể để bị một thứ như thế phá hoại được.
Cho nên, khi Trang Tần lại một lần nữa giành được khẩu phần ăn của người khác và ăn ngon lành thoả mãn, thì đã bị chủ nhân của khẩu phần đó tìm tới tận nơi.
“Cái đó... chào anh, Tổng giám đốc Trang.” Ôn Hiểu Ninh đối mặt với cấp trên không chính thức lại còn vượt cấp thế này, vẫn có chút căng thẳng. Cô ngửi thấy mùi giò heo hầm còn sót lại trong văn phòng, nước mắt và nước miếng chỉ biết nuốt vào bụng vì cái giò heo đó mẹ nó cũng là do tên trước mặt này tặng!
“Có chuyện gì?” Trang Tần ngẩng mắt liếc một cái. Hiện giờ anh đã chiếm được một văn phòng cố định từ tay Trình thiếu, vì để bắt đúng thời điểm, rất nhiều công việc buộc phải dời đến đây làm. Nghĩ đến việc màn theo đuổi này lại rình rang như vậy, anh cũng thấy hơi “say” chính mình.
“Có!” Cùng lắm thì nghỉ việc! Ôn Hiểu Vân bắt đầu kiểu "đã vậy thì tới luôn": “Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh đối với em trai tôi, là có ý gì?”
Trang Tần chớp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Anh ném cây bút trong tay lên bàn làm việc, cả người ngả về sau, dựa vào ghế, hai mắt lộ vẻ trêu chọc: “Tôi cứ tưởng, các người sẽ tiếp tục chơi trò này với tôi mãi chứ.”
“Ý anh là gì? Cái gì mà chơi trò?” Ôn Hiểu Vân nổi giận. Cảm giác căng thẳng ban đầu khi vừa vào phòng đã bị câu nói đó hất bay sạch. Cô bước mấy bước tới, chống hai tay lên chiếc bàn làm việc to đùng, nhìn chằm chằm vào Trang Tần như một con sư tử mẹ bảo vệ thức ăn: “Anh đùa giỡn em trai tôi như vậy, anh thấy vui lắm à?”
“Quản lý Ôn, thật ra cô rất thông minh, nhưng tôi không hiểu, sao thông minh như cô lại mắc bẫy của Giang Đại Vũ?” Trang Tần bắt chéo chân, tay phải gõ nhẹ lên đầu gối “Cái trò vụng về đó, cô cũng cam lòng sa vào…”
“Người ta có lúc sơ suất, ngựa có lúc sẩy chân. Phạm sai lầm thì không đáng sợ, chỉ sợ biết sai mà không sửa.” Ánh mắt Ôn Hiểu Vân sáng rực “Bây giờ tôi đang phòng ngừa chuyện em trai tôi bước lên vết xe đổ của tôi đây.”
“Sao cô chắc chắn là em trai cô không cong?” Trang Tần nhìn Ôn Hiểu Vân một lúc, bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Ôn Hiểu Vân sững người một lúc lâu: “Đó là em trai tôi mà…”
“Cậu ấy đến giờ vẫn chưa từng có bạn gái đúng không? Cô đừng trừng mắt với tôi, đúng là tôi điều tra em trai cô, cả chuyện trong nhà cô nữa. Cô phải biết, bọn tôi vốn rất đề phòng kiểu người như vậy, sợ nhất là người ta không chơi nổi lại quay ra cắn một cái, cho dù không rụng miếng thịt thì cũng đau đấy… Nhưng chuyện em trai cô chưa từng có bạn gái, cô là chị cậu ấy chắc phải rõ chứ?”
Ôn Hiểu Vân muốn phản bác, cô há miệng định nói gì đó, cố gắng nhớ xem em trai mình có từng dính dáng tình cảm gì hồi đi học không, nghĩ mãi mà không ra, bất giác cảm thấy có chút căng thẳng.
“Vậy cô có biết, từ khi cậu ấy mới vào trường, đã có một người bạn… ừm, nói sao nhỉ, là con trai rất thân thiết, cô biết chuyện đó chứ?” Trang Tần ngồi với dáng vẻ vô cùng ung dung, nhưng ánh mắt lại sắc bén, giống như một con mèo lớn dù đã ăn no cũng vẫn không giấu nổi ánh nhìn như thấy con mồi.
Khang Triết!
Ngay khi Trang Tần nói đến “người bạn nam rất thân thiết”, trong đầu Ôn Hiểu Vân lập tức bật ra cái tên này. Không, chắc chắn không thể nào… hai người họ, rõ ràng là…
“Chỉ là quan hệ bạn học rất tốt thôi.” Giọng Ôn Hiểu Vân cứng đờ “Con trai chơi thân với nhau là chuyện bình thường, sao có thể giống như những gì tổng giám đốc Trang nói, là… là…”
“Đồng tính à?” Trang Tần bật cười, nhe hàm răng trắng đều “Quản lý Ôn, rốt cuộc là cô đang căng thẳng vì điều gì? Là vì cô thật sự nghĩ em trai mình là cong? Hay là vì cô sợ tôi thực sự sẽ theo đuổi được cậu ấy rồi làm gì đó với cậu ấy?”
Ôn Hiểu Vân nghẹn họng, trừng mắt nhìn Trang Tần suốt một lúc, không biết nên nói tiếp thế nào. Nhưng cô rõ ràng cảm thấy đối phương đang đào hố để mình nhảy vào, vấn đề là cô lại chẳng biết cách nào để tránh được cú nhảy đó.
Giờ cô nên quay người bỏ đi ngay? Hay là tiếp tục đứng đây cảnh cáo cái vị “tổng tài” trước mặt đừng có mơ tưởng đến em trai mình?
“Ba tháng. Cho tôi ba tháng.” Trang Tần nói “Nếu sau ba tháng mà em trai cô vẫn không có ý gì, tôi sẽ dừng lại, không dây dưa nữa. Thế nào?”
Ôn Hiểu Vân lại sững người. Cô chớp mắt mấy cái, rồi bật ra một câu mà sau này hối hận đến muốn tát mình cả trăm lần: “Anh nghĩ ba tháng là đủ để cưa đổ em trai tôi à?”
“Cô cũng thấy thời gian ngắn à? Ừ, tôi cũng thấy vậy. Vậy thì nửa năm đi, quyết định vậy nhé.” Trang Tần hạ chân xuống, cầm lại cây bút trên bàn “Quản lý Ôn nếu không còn chuyện gì khác, tôi phải làm việc rồi.”
“Tôi… anh…” Ôn Hiểu Vân tự mình đẩy mình rơi vào hố, tức đến mức ngón tay bám chặt vào mặt bàn trắng bệch cả lên “Tổng giám đốc Trang, tôi đến tìm anh không phải để bàn chuyện thời hạn!”
“Là cô không tin tôi, hay không tin chính em trai mình?” Nụ cười của Trang Tần biến mất, cả người toát lên vẻ lạnh lùng “Cô chắc hẳn nghĩ tôi là loại người không có lâu dài, cho dù theo đuổi được thì cũng chẳng biết trân trọng, đúng chứ? Vậy thì cô hẳn đang nghĩ, có khi tôi còn chẳng trụ nổi đến nửa năm, hoặc ba tháng cũng đã bỏ cuộc rồi, đúng không?”
Ôn Hiểu Vân hoàn toàn không biết phải nói gì nữa. Cô như bị choáng váng mà bước ra khỏi văn phòng đó, ánh đèn nơi hành lang hắt lên đôi mắt mơ hồ, khiến cô cảm thấy choáng váng thêm phần.
Không biết vì sao, cô có một cảm giác vô cùng, vô cùng có lỗi với em trai mình như thể mình có ý tốt mà lại làm hỏng chuyện. Đã thế lại tự dưng vạch toạc cái lớp mờ ám kia ra, biến thứ cảm xúc lửng lơ đó thành một trò chơi có kỳ hạn…
Cô cắn môi, nắm chặt tay, thề phải thực hiện kế hoạch theo sát em trai từng bước. Việc đầu tiên cần làm ngay lúc này là tuyệt đối không để cậu đi đưa cơm tối nữa!!!
Hừ! Không cho anh thấy người, xem anh tán ai cho biết!
Ôn Hiểu Ninh bị chị gái dùng “lợi ích” ép phải dừng cái “nhiệm vụ đưa cơm” lại. Lý do là: “Dù em có đưa cũng không đến miệng chị, chị thấy thiệt, em không thấy thiệt à?” Câu nói đó khiến cậu như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nghĩ đến chuyện bao nhiêu món ngon mình tặng chị đều chẳng lọt được vào bụng chị, đâm ra hối hận không thôi.
“Bên chị buổi tối ăn nhiều lắm, em cũng biết rồi mà. Chị biết em thương chị, nhưng em đưa mà chị chẳng ăn được thì chẳng phải là cho không sao?” Ôn Hiểu Vân nhìn vẻ mặt u uất vì cảm giác bị thiệt của em trai, cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn phần nào.
Liên tiếp hai ngày không gặp được Ôn Hiểu Ninh vào cái giờ đó, Trang Tần nheo mắt lại. Đối với hiệu suất hành động của Ôn Hiểu Vân, ann thật lòng muốn bấm 32 cái “like”. Xem ra… anh phải đổi chiêu rồi.
Ôn Hiểu Ninh lại một lần nữa nhận được mấy bộ quần áo bị tổng giám đốc Trang “chê”, cậu lật lật nhãn mác trên áo, vô cùng thắc mắc: “Anh nói xem, anh đâu có thiếu tiền, sao cứ phải mua đồ trên Taobao? Mua xong không mặc, phí thế, có tiền cũng không thể tiêu kiểu đó chứ.”
“Tôi vẫn nghe nói đồ trên Taobao vừa tốt vừa rẻ, tiền của tôi cũng là kiếm mà ra, nên muốn thử xem thực hư thế nào...” Trang Tần đi tới bên cạnh Ôn Hiểu Ninh, giũ ra một chiếc sơ mi “Chỉ tiếc là, cậu cũng thấy đấy, vai vừa thì áo ngắn, dài vừa thì lại rộng thùng thình.”
“Đó là vì anh cao quá, vượt xa sức tưởng tượng của Taobao rồi.” Ôn Hiểu Ninh trợn mắt, cầm chiếc sơ mi ướm lên người mình “Với tôi thì đồ Taobao rất vừa luôn.”
“Vậy nên mới tặng cậu đấy, cũng đâu có lãng phí gì.” Trang Tần nhìn vào cái cổ lộ ra khi Ôn Hiểu Ninh cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ hai cái thấy da rất mịn, chẳng xoa ra tí “ghét” nào rồi lẩm bẩm: “Chậc, cổ cậu phơi nắng thành trục xe bò rồi.”
Ôn Hiểu Ninh lắc đầu, gạt cái móng vuốt đang sờ mó lung tung khỏi cổ mình: “Chứ còn gì nữa, tôi mà suốt ngày ngồi văn phòng thì giờ trắng như tường rồi.”
Trang Tần bị cái ví dụ sinh động đó chọc cười, vừa cười vừa dùng ngón tay nhấc cổ áo chiếc áo thun trên người Ôn Hiểu Ninh, tặc lưỡi: “Cái áo này viền cổ cuộn cả lên rồi mà còn mặc? Tôi nhớ rõ đã tặng cậu không ít áo thun mà nhỉ?”
“Anh đúng là no rồi không hiểu nỗi khổ của người đói.” Ôn Hiểu Ninh vừa nói vừa xếp mấy bộ quần áo mới lại, nhét hết vào ba lô của mình. Giờ cậu đã thông minh hơn, chuẩn bị sẵn một cái balo hẳn hoi, chuyên để đựng những món đồ người ta “không cần”: “Tôi ngày nào cũng chạy ngoài đường, chỉ đi giao hàng thôi, có ai nhìn tôi đâu, mặc đẹp làm gì cho phí!”
“Nhưng cũng không thể mặc đồ rách ra ngoài được chứ, người không biết lại tưởng cậu vừa chui ra từ đống rác.” Trang Tần lắc đầu “Liên quan đến hình tượng công ty của cậu đấy, hiểu không? Tôi thấy nên khiếu nại một chút.”
“Anh dám!” Ôn Hiểu Ninh trừng mắt nhìn anh, ánh mắt kia như thể đang nói chỉ cần anh khiếu nại tôi thì tôi cắn chết anh, cậu nói: “Chỉ là cái áo thôi, làm quá lên rồi đấy?”
“Không hề làm quá, cậu ngày nào cũng mặc đồ rách chạy đến chỗ tôi, tôi thấy xót lắm.” Trang Tần nhìn cánh tay rám nắng hai màu của bé báo nhỏ: “Thật sự thấy đau lòng mà.”