Tổng Tài Đều Là Bệnh Xà Tinh - Chương 16: Củ cải trắng ngon không thể để cho heo ăn

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 16: Củ cải trắng ngon không thể để cho heo ăn

Dương Nhuận xụ mặt cong eo về lại công ty. Anh ta vào phòng làm việc của Trang Tần chào một tiếng, sau đó giữ vẻ mặt không đổi mà quay về văn phòng của mình, mặc cho ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới của cấp trên. Cửa vừa đóng lại, anh ta lập tức nghiến răng ken két, cởi áo khoác ra, lôi bảng phi tiêu đã lâu không dùng ra treo lên tường, trên đó viết to hai chữ: Thằng trọc!

Rồi anh ta túm lấy phi tiêu, ném mạnh từng cái vào bảng, trúng cái nào cũng kêu "bốp bốp" vang dội.

Trang Tần thì sờ cằm, nở một nụ cười nham hiểm, lập tức gọi điện sang cho Tào Dương: “Cậu cũng quá không nể mặt tôi rồi đấy, người bên cạnh tôi mà cậu cũng dám động vào à?”

Tào Dương nghe xong câu này, hận không thể vác dép tát thẳng vào mặt anh ta một phát!

“Tôi đâu phải tùy tiện mà động vào, tôi quan sát mấy năm rồi mới ra tay đấy. Sao, Trang tổng có ý kiến gì à?”

“Tôi nào dám có ý kiến gì? Tôi chỉ là thấy tò mò thôi, Tào đại nhân nhà cậu làm sao mà đột nhiên lại thông suốt như vậy? Tôi cho cậu cơ hội bao nhiêu năm, vậy mà giờ mới ra tay?” Trang Tần vừa lật tài liệu, vừa nhìn cái tên giáo sư bị hói đầu kia mà cười lạnh “Đống tư liệu này là cậu tìm cho cậu ta đấy à?”

“Là tôi.” Tào Dương ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Còn cậu thì sao, sao lại đột nhiên chơi cái trò theo đuổi người ta vậy?”

“Chán quá đi, từ bé tới giờ tôi chưa từng theo đuổi ai bao giờ, người vừa đẹp trai vừa lợi hại như tôi thật sự khổ ghê.” Trang tổng không quên tự tâng bốc bản thân “Dù tôi có cạo trọc đầu cũng vẫn có người lao vào, không giống ai kia, cạo trọc rồi còn bị người ta ghét bỏ.”

“Nói mấy lời này có ích gì không? Có bản lĩnh thì cậu cạo đầu rồi đi theo đuổi thử xem, nếu cậu không bị cười vào mặt thì họ Tào của tôi tôi viết ngược lại.” Giọng Tào Dương rất bình thản, chẳng có chút tức giận nào. “Tư liệu cậu xem rồi, định làm sao? Có cần tôi giúp không?”

Trang Tần sờ sờ kiểu tóc hoàn hảo không tì vết của mình, bĩu môi: “Tạm thời chưa cần, chắc tôi tự lo được. Nhưng trước khi ra tay, tôi còn phải cân nhắc xem có đáng không… Ừm, để một thời gian nữa hẵng nói, bây giờ đang mùa tốt nghiệp, làm ầm lên thì không hay.” Anh ném xấp tư liệu lên bàn, ngả người ra sau dựa vào lưng ghế thở dài một hơi. “Còn cậu thì sao, có cần tôi giúp gì không?”

“Cần. Cậu cứ tiếp tục lạnh nhạt với cậu ta, chê bai cậu ta, có việc thì đẩy sang chỗ tôi là được. Cậu cũng biết lần này tôi đắc tội với cậu ta ghê lắm, chắc dạo này cứ thấy mặt tôi là cậu ta muốn giết người luôn ấy.” Tào Dương cười khổ, nhìn mình trong gương, cố gắng làm ra vẻ mặt hòa nhã, nhưng cuối cùng lại thất bại hoàn toàn.

“Chuyện đó thì không thành vấn đề. Nhưng tôi chỉ muốn biết là, cái đống rối ren bên phía cậu, đến bao giờ mới giải quyết xong?” Trang Tần day day ngón tay, lại thèm thuốc. Anh lục lọi ngăn kéo, chỉ thấy một hộp thuốc lá rỗng, đưa lên mũi ngửi ngửi mùi rồi tỏ vẻ chán ghét, bóp nát ném vào thùng rác.

“Sắp rồi…” Ánh mắt Tào Dương trở nên u tối.

“Thế thì tốt, mau giải quyết xong rồi rút đi. Đám người đó nhà cậu không ai hiền lành đâu, đừng để đến lúc làm tổn thương Tiểu Nhuận nhà người ta, lúc đó đừng có mà ngồi khóc.” Trang Tần cầm cốc uống một ngụm nước lớn, buồn chán ngáp một cái “À đúng rồi, bày cho tôi vài chiêu với? Ngày nào cũng nhìn cậu ấy qua camera thấy khó chịu lắm, mà ngày nào xuống lầu cũng thấy mình ngu ngu.”

Cậu tưởng cậu không ngu à, thật ra trong ba người cậu là ngu nhất đó!

Tào Dương trợn mắt một cái, híp mắt lại bắt đầu nghĩ ra trò xấu.

Gần đây Ôn Hiểu Ninh cực kỳ bực bội!

Vì cậu phát hiện tên khốn nào đó không những ngày nào cũng lượn lờ ở nơi chị mình làm việc, mà còn bắt đầu mua đồ trên Taobao, nhận hàng rồi!

Mỗi lần thấy mấy cái đơn hàng gửi từ khắp nơi trong nước đến tầng 6, mà còn phải ký nhận trực tiếp, cậu gọi điện thì thư ký nhất quyết bắt cậu phải tự mang lên. Không mang lên thì kiện!

Đồ mất nhân tính! Vô lương tâm! Phải biết rằng một đơn hàng như vậy cậu chỉ được mấy xu thôi đấy? Phải từ tầng 1 lên tầng 6, chờ cái tên kia loay hoay ký xong, rồi lại từ tầng 6 xuống tầng 1, thu dọn đồ đạc rồi rời đi, mất bao nhiêu là thời gian! Càng thốn hơn là cái tên đó còn đặt cả đống đồ ăn, không thì chê cái này không hợp khẩu vị, không thì lại kêu cái kia đóng gói xấu, quay mặt cái là đòi vứt!

Có tiền thì giỏi hả? Có tiền thì được quyền lãng phí đồ ăn hả? Nếu không phải vì hắn có tiền, ông đây đã hắt cả ca nước máy vào mặt hắn rồi!

Thế là ngày nào cậu cũng “thu hoạch” được một đống đồ ăn vặt mà ông chủ nào đó không cần, coi như phần bù đắp cho thời gian bị lãng phí.

Trang tổng thì lại không thấy chán chút nào, nhìn xem đang giờ làm việc mà Tiểu Báo Tử tự tay mang đồ lên tận nơi, bên trong toàn là đồ ăn vặt đủ loại do chính anh đặt, mở ra trước mặt cậu rồi làm bộ chê bai, sau đó sẽ bị Tiểu Báo Tử nhìn với ánh mắt đầy trách móc rồi ôm đống đồ ăn được “chọn lựa kỹ càng” của anh, lắc lắc mông rời đi…

Tan làm là anh canh đúng giờ chạy đến chỗ Trình Gia Mẫn cướp phần ăn, hôm nay là một cái bánh nhân mặn, mai là hai cái bánh bao, thật sự còn ngon hơn đầu bếp nhà họ Trình làm nữa!

Cảm giác đúng là quá sướng luôn!!!

Cứ thế suốt một tháng trời, Ôn Hiểu Ninh bị cái tên biến thái chết tiệt này làm phiền đến phát bực, lần nào gặp cũng phải cười gượng, đến mức má cũng mỏi nhừ. Buổi tối nằm trên giường càng nghĩ càng thấy không đúng, thế là mò lấy điện thoại gọi cho bạn thân Khang Triết.

Khang Triết vừa thấy tên nhảy trên màn hình điện thoại thì cả người đều ngớ ra, Ôn Hiểu Ninh là ai? Chính là thằng bạn thân keo kiệt nhất của cậu ta đó! Vậy mà giờ lại chủ động gọi điện cho mình!

Phải biết rằng hồi học đại học, cái thằng này thường xuyên dựa vào nhan sắc để lừa ăn lừa uống, còn bắt cậu ta chụp vô số ảnh HD để lén lút đem bán kiếm tiền tiêu vặt. Nếu không phải vì cái bản mặt đẹp trai không góc chết của nó, cộng thêm kỹ năng chơi bóng siêu đỉnh, vô số fan nữ trung thành, và bản thân có hơi chút... tưởng tượng gì đó về nó, thì đã sớm đập máy ảnh vào mặt nó rồi!!

Bốn năm trời, kể từ lúc nhập học quen biết tên thần keo kiệt này, trình độ chụp ảnh chân dung của cậu ta tăng vù vù mấy bậc!

Giờ mà nó lại chủ động gọi điện cho mình!!

Không lẽ... điện thoại bị trộm rồi??

"Alo?" Cậu ta cẩn thận nghe máy, đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phó với lừa đảo.

"Khang Khang!" Giọng của Ôn Hiểu Ninh vang lên, nghe rõ ràng và dứt khoát, không lẫn vào đâu được.

"Đệt, đời này mà được nhận điện thoại do cậu chủ động gọi tới thì tôi coi như có thể nhắm mắt mỉm cười mà chết rồi!" Khang Triết nói giọng cường điệu, biểu cảm trên mặt thì như gặp ma: "Cậu thật sự không cần tôi gọi lại cho cậu à?"

Ôn Hiểu Ninh hơi do dự: "Cậu chắc chứ?"

"Để tôi gọi lại cho cậu đỡ tiếc tiền. Gói cước của tôi còn hơn hai trăm phút gọi miễn phí lận." : Khang Triết ôm trán.

"Đệt, sao cậu không nói sớm! Tốn của tôi mất một phút tiền điện thoại rồi!" Ôn Hiểu Ninh không chút nể nang mà cúp máy cái rụp.

Khang Triết: "……"

Cậu ta bất đắc dĩ gọi lại: "Alo, Tiểu Ninh, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Bây giờ cậu tiện để nói chuyện không?": Ôn Hiểu Ninh cuộn tròn trong chăn, trong lòng còn ôm một con mèo vàng to đùng.

"Tiện hay không thì tôi cũng gọi lại cho cậu rồi còn gì…": Khang Triết đặt cái laptop đang để trên đùi sang một bên, đi ra ban công hóng gió:"Cuối cùng thì có chuyện gì mà cậu lại gọi cho tôi vào buổi tối thế này?"

“Thật ra cũng không có chuyện gì to tát lắm…” Ôn Hiểu Ninh trở mình, bế con mèo Đại Hoàng đặt lên bụng mình, vừa vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó vừa nói :  “Chỉ là tôi muốn nhờ cậu phân tích giúp một chút.”

“Là đồng nghiệp tôi hỏi ấy, dạo này gặp phải chuyện này. Gặp một người đàn ông, người đó rất giàu, nghe nói là siêu siêu giàu, còn có thế lực nữa. Thế rồi, người đàn ông đó suốt ngày bắt đồng nghiệp tôi phải tự tay đem hàng chuyển phát nhanh lên văn phòng cho anh ta, rồi thì…”

Cậu luyên thuyên đem hết chuyện mình gặp phải đổ hết lên đầu "đồng nghiệp", kể chi tiết tới mức nước bọt bay tung tóe, cuối cùng mới hỏi: “Cậu nói xem người đàn ông kia, có phải đang để ý chị gái của đồng nghiệp tôi không?”

Khang Triết cảm thấy cơ mặt mình có hơi co giật, cậu ta xoa xoa má: “Cậu chắc là người đàn ông đó để ý… ờ không, để ý chị gái của đồng nghiệp cậu, chứ không phải đang để ý chính đồng nghiệp cậu à?”

“Đồng nghiệp tôi là đàn ông đấy! Thì có thể có ý gì chứ?” Ôn Hiểu Ninh cầm lấy cái chân mèo của Đại Hoàng, nghịch từng cái móng, Đại Hoàng thì nằm im lìm, lười nhấc đầu lên, gừ gừ như kéo máy cày.

“Đàn ông thì sao.” Khang Triết trợn mắt, tùy tiện kéo ghế ra ban công ngồi, rồi gác hai chân lên lan can: “Chẳng qua cậu không còn liên lạc với đám bạn học sau vụ việc đó, nên cậu không biết thôi. Lớp mình đứa này với đứa kia, rồi đứa này khoa mình với đứa kia khoa Anh ngữ, đều là một đôi cả đấy. Giờ bọn nó đi tụ tập toàn là tay trong tay, tình cảm phát ngốt, lóe sáng đến lòi mắt luôn.”

“Vãi đạn, không phải chứ?” Ôn Hiểu Ninh cảm thấy tam quan của mình sắp bị tẩy trắng đến nơi rồi: “Cái người đó chẳng phải là một tên béo sao? Vậy mà cũng mê được á…”

“Ngốc nghếch thật. Người ta giảm cân thành công rồi, trở thành cổ phiếu ưu tú, ai ngờ bạn trai lại không vui, liền vỗ béo lại, sợ bị người khác cướp mất. Ồ đúng rồi, cái người đó với người kia năm ngoái còn ra nước ngoài kết hôn đấy, cậu cũng không biết phải không? Người ta đăng ký kết hôn đàng hoàng, dẫn cả gia đình theo, chụp bao nhiêu là ảnh luôn.”

Những lời này như mở ra một cánh cửa mới cho Ôn Hiểu Ninh, thế giới kỳ lạ đằng sau cánh cửa ấy khiến cậu hoàn toàn mụ mị.

“Vậy… cậu nói xem, cái anh chàng kia, chẳng lẽ là để ý tới tôi…à không, đồng nghiệp của tôi á?” Lưỡi Ôn Hiểu Ninh suýt nữa xoắn lại.

Khang Triết trong lòng hơi chua xót, người mà mình thích ngốc nghếch bốn năm không khai thông, ám chỉ hay gợi ý đều không hiểu, giờ lại vì một người đàn ông lạ hoắc mà chạy đến hỏi ý kiến mình… À nhầm, là gọi chưa đến một phút đã tự mình gọi lại chỉ để phân tích giùm cái “ông chú thần bí” kia thôi.

“Tôi đoán là để ý rồi đó…” Khang Triết bực bội gãi đầu, đột nhiên nảy ra sáng kiến “Này, Hiểu Ninh, cậu biết đàn ông với đàn ông thì làm kiểu gì không?”

Ôn Hiểu Ninh còn đang đắm chìm trong chuyện “đàn ông làm sao lại thích đàn ông” thì nghe thấy câu đó, tò mò nổi lên: “Không biết, làm sao cơ? Dùng miệng hả?”

“Ôi giời ơi Tiểu Ninh ơi, cậu ngây thơ quá rồi.” Khang Triết cười nham hiểm, che micro lại, hạ giọng thì thầm mấy câu.

“VÃI!!!” Ôn Hiểu Ninh trợn tròn mắt: “Chẳng phải thế là… cây khuấy phân à!?”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 1 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo