Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Hai người nói chuyện qua video nửa ngày, cuối cùng Trang Tần mới nói là mèo không ở bên anh mà ở nhà ba anh, đồng thời nhấn mạnh ông già rất thích hai chú mèo con này.
“Ba tôi còn dành hẳn một phòng cho chúng ở, thân thiết hơn cả con ruột.” Trang tổng cọ tay lên quần, phần đũng quần ướt sũng khiến anh ta vô cùng khó chịu, nhưng lại không muốn rời đi thay quần.
“Ồ…” Ôn Hiểu Ninh trông rất thất vọng, mắt lăn lia lịa vài vòng rồi thốt lên: “Mẹ gọi tôi rồi, không nói nữa nhé!” Nói xong cũng không đợi Trang Tần phản ứng, bấm tắt video.
Tâm trạng Trang tổng vừa lên tới đỉnh điểm thì bị đập xuống sàn, vỡ vụn thành mảnh, khiến anh cực kỳ không vui, đến mức ngón tay bóp chuột nhấn mạnh quá làm gãy trục cuộn, chuột chỉ còn nút trái và phải dùng được, phần giữa thì hỏng hoàn toàn.
Trang tổng tức tối chạy vào phòng tắm, dòng nước chảy ào ạt cuốn trôi hết giận dữ trong người, nhìn con “cá chà bặc” không kiểm soát lại muốn vỗ cánh bay đi, anh bắt đầu nhớ lại những “nhân tình nhỏ, vịt nhỏ” trước đây, nhưng dù nghĩ thế nào cũng thấy không hợp.
Lưng anh tựa vào viên gạch lạnh, tay siết chặt ‘đặc cầu’, tay run lên nổi gân xanh. Dù vậy, con “cá chà bặc” đó vẫn kiên cường đứng thẳng, không chịu thả ra một giọt nào, cuối cùng khiến mặt anh đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mới bóp ra được một chút dịch nhầy.
“Đồ chết tiệt, đừng để tôi mê mẩn cậu, không thì nhất định tôi làm cho cậu đứng không nổi!” Trang tổng thở hồng hộc thề thốt, mặc kệ dòng nước cuốn trôi cả mấy đời con cháu xuống cống.
Ôn Hiểu Ninh vứt chuột xuống, khuôn mặt nhỏ bé lập tức trở nên ủ dột.
Cậu đoán không sai, người họ Trang này tiếp cận nhà họ, dù sợ cũng nhất quyết phải mang mèo đi, chắc chắn là vì để ý đến chị gái cậu!
Mấy ngày trước, trên đường về từ núi Hương Sơn, cậu liên tục thấy anh nhìn vào gương chiếu hậu. Trong gương chiếu hậu, ngoài mẹ cậu, chẳng phải là chị gái sao? Hơn nữa, dù sợ vẫn phải mang mèo đi, chẳng phải để sau này có cớ làm quen với chị gái cậu hay sao?
Ha ha, còn dám nói không sợ mèo. Từ lúc mới vào nhìn thấy “Đại Hoàng” trên giường, Ôn Hiểu Ninh đã chắc chắn anh sợ mèo. Người thích mèo bình thường thấy “Đại Hoàng” đều muốn lao tới vuốt ve, còn anh thì sao? Ngồi xa xa, chỉ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ mấy cái, mắt liên tục liếc về phía “Đại Hoàng”, chỉ cần “Đại Hoàng” lăn người một cái là toàn thân anh cứng đờ lại. Đừng nói đến việc nhét chú mèo con vào lòng anh, tay anh lạnh ngắt, khi chú mèo con bò quanh người anh, cậu còn phát hiện ra người anh không ngừng run rẩy!!
Nếu không phải mẹ cậu với ai cũng thân thiết, bên này gọi là “Trang thiếu” bên kia cũng “Trang thiếu”, cậu đã sai “Đại Hoàng” đuổi thẳng người này ra rồi! Còn hai chú mèo con kia, dù người này không cho xem ảnh, cậu cũng sẽ tìm cơ hội hỏi về mèo con, nếu anh thực sự bỏ mèo giữa đường, thì chị gái cậu sẽ nhìn thấu bộ mặt giả dối của anh!!
Nói gì “Trang thiếu này người cũng tốt, trông lạnh lùng nhưng thật ra tâm không ác.”
Chao ôi!
Nếu không có mấy suy nghĩ đen tối thì làm sao tốt với người ta được? Người giàu thì đầu óc khác người thường, chị gái à, chị hãy mở to mắt ra mà quan sát kỹ đừng để bị lừa nữa!!
Ôn Hiểu Ninh thật sự lo lắng, lo đến mức nửa đêm ngủ không yên, mơ thấy cậu cùng “Đại Hoàng” vượt núi băng qua rừng cứu chị gái bị Trang đại thiếu xấu xa bắt cóc, Trang thiếu thả chó dữ, hắn ta cả đêm đánh nhau với chó dữ, còn “Đại Hoàng” thì suốt đêm chạy theo đuổi Trang thiếu.
Thật sự mệt chết mất!!!
Cậu ngủ không ngon, còn Dương Nhuận thì một giấc ngủ đến tận trưa mới tỉnh.
Môi trường lạ, chiếc giường lạ, khiến anh ta bối rối một lúc mới chợt nhớ ra, hôm nay còn phải đi làm nữa, chết tiệt bây giờ mấy giờ rồi, đây là chỗ nào? Tại sao mình lại ngủ ở đây?
À đúng rồi, tối qua đi uống rượu với Tào Dương, rồi sao nhỉ? Rồi…
Dương Nhuận cứng đờ một lúc, mới phát hiện lưng và chân mình đều đau nhức, chỗ nào đó còn cảm thấy căng lên đau đớn. Anh ta tự nhiên nhớ đến một câu chuyện cười, nói về một chú thỏ con đi quán bar uống rượu, uống một cốc bia say mèm, bị con gấu to “phang” rồi, lần hai lại đi uống say bị gấu “phang” tiếp, như vậy vài lần sau đi quán bar thì đổi sang uống rượu khác. Gấu hỏi sao không uống bia nữa, thỏ con trả lời gì ấy?
À đúng rồi, bia này không ngon, uống nhiều đau mông.
Dương Nhuận tức đến đánh mấy cái lên gối, giờ anh ta chính là con thỏ ngu ngốc đó, đi uống với con gấu tâm địa bất chính, kết quả bị gấu “phang” đau mông!
Được lắm Tào Dương, anh giỏi thật đấy, tôi đã thẳng thắn với anh vậy mà anh lại… lại…
Đang nghĩ đến đó thì con gấu lớn Tào Dương bưng một bát cháo, mở cửa bước vào, liếc nhìn đã thấy ánh mắt sắc lẹm của trợ lý Dương bay đến như mũi tên.
“Đừng có nhìn tôi như thế.” Tào Dương đặt bát cháo lên bàn đầu giường, giọng nói toát ra vẻ thỏa mãn và lười biếng: “Tôi biết cậu say rồi chứ? Ừ? Say rồi thì ôm tôi khóc, nói cậu mấy năm nay chưa ai quan hệ với cậu, sợ Trang Tần chê cậu, nhưng cậu không cam chịu, nhất quyết phải tìm người ở quán bar quan hệ với cậu, tôi biết tôi thích cậu, để cậu không bị người khác lợi dụng, tôi đành phải…” Nói đến đây, hắn nhún vai “Thật ra tôi cũng mệt lắm, cậu hôm qua thật sự quá vô độ rồi.”
Dương Nhuận chỉ muốn phun ra một ngụm máu, nghe lời của Tào Dương mà còn phải cảm kích rơi nước mắt sao? Nhưng lúc này anh ta bắt đầu nhớ lại bộ dạng say xỉn của mình đêm qua, càng thêm xấu hổ, mắt đỏ rực lên.
“Nếu thế thì ann trực tiếp đánh tôi ngất đi chẳng phải được rồi sao?” Anh ta tức đến đau cả gan.
“Sao tôi nỡ đánh cậu chứ?” Tào Dương cười mỉm, nhìn giống như cười gian xảo “Cậu khóc thành như vậy rồi, tôi làm sao nỡ đánh? Không đành lòng đâu.”
Chết tiệt ông! Anh không đành lòng đánh tôi, còn tôi thì đành lòng đánh anh à?
Dương Nhuận tức giận dồn đầy bụng, cũng không muốn nói nữa, vén chăn lật người xuống giường, chân trần mông trần dưới ánh mắt xanh lè của Tào Dương, bước loạng choạng vào phòng tắm.
“Quần áo tôi chuẩn bị cho cậu rồi, để ngoài tủ đấy, cậu tắm xong ra uống bát cháo, tôi có việc phải đi trước.” Tào Dương tiếc nuối rút mắt về, rồi đóng cửa lại. Hắn biết rõ tâm trạng của Dương Nhuận lúc này rất khó chịu, nếu không rút lui thì khi hắn thu dọn xong, chắc chắn người xui xẻo là mình.
Dương Nhuận nhìn gương thấy trước ngực và lưng có những chỗ đỏ lấm tấm như bị cắn, tức giận đến mức chửi rủa tổ tiên tám đời của Tào Dương mấy vòng, muốn một đấm đánh tan mặt hắn, cho hắn một bài học nhớ đời.
Tắm xong ra, Tào Dương quả nhiên không thấy bóng dáng đâu, chăn đã được gấp gọn gàng, vuông vắn như miếng đậu phụ. Anh ta biết Tào đại thiếu này từng đi lính, sau khi bị ông cụ Tào thúc giục thì nghỉ quân, về nhà không biết làm gì, ngày ngày lúc ẩn lúc hiện. Nhưng nhiều năm qua, hắn vẫn giữ thói quen gấp chăn cực kỳ chuẩn.
Dương Nhuận một cái đá văng miếng đậu phụ vuông vắn rồi uống cạn bát cháo đã nguội, mới phần nào nguôi giận trong lòng.
Mặc xong bộ quần áo do Tào Dương chuẩn bị, Dương Nhuận kéo cổ áo trước gương, nhưng dù thế nào cũng không che được vết bầm tím trên cổ. Vết bầm ấy ngay chính giữa cổ, mỗi lần nuốt nước bọt, khi thanh quản di chuyển là vết bầm hiện rõ cực kỳ.
“Mẹ kiếp, Tào Dương, tôi chỉ là thỏ ngốc đi uống rượu với anh thôi mà!!” Dương Nhuận ôm cổ, nghiến răng ken két.
Chìa khóa xe đặt trên giá gần cửa phòng ngủ, Dương Nhuận lấy chìa khóa rồi vẫn thấy tức tối chưa nguôi, cuối cùng lao vào phòng mở tủ quần áo, quẳng hết mấy bộ đắt tiền vào bồn cầu tắm, xả nước ầm ầm, rồi vứt đầy những chiếc quần lót lòe loẹt ra sàn nhà, mới hậm hực đi ra.
Ra ngoài mới nhận ra đây chính là sân sau của quán bar mà họ từng đến, chỉ là hồi trước nội thất bên trong không như bây giờ. Vì Tào Dương lộ rõ ý đồ quá nhiều, nên anh ta hiếm khi đến một mình, dù đến cũng không qua đêm ở đây.
Xe của anh ta đậu ngay cửa quán bar, Dương Nhuận thản nhiên bước ra dưới ánh mắt có phần nghi hoặc của nhân viên trực, nắng hè chói chang chiếu thẳng vào khiến anh ta hoa mắt.
Lên xe thì phát hiện ghế phụ có một bình giữ nhiệt, mở ra bên trong là nước đậu xanh mát lạnh, nhìn là biết do ai chuẩn bị.
“Học theo ai vậy!” Dương Nhuận nhìn chiếc bình màu xanh hồng, rất muốn mở cửa sổ ném nó ra ngoài, nhưng mùi thơm ngọt của nước đậu xanh trong ngày hè oi bức này giống như thứ nước thần cứu mạng.
Dưới bình giữ nhiệt còn dán một mảnh giấy, Dương Nhuận cầm lên, nét chữ cứng cáp, mỗi nét như muốn xuyên thủng tờ giấy.
“Dữ liệu tôi đã dùng điện thoại của cậu gửi cho Trang thiếu rồi, tiện thể giúp cậu xin nghỉ nửa buổi sáng. Yên tâm, tôi dùng tin nhắn xin nghỉ đấy.”
Yên tâm cái đầu anh! Tôi cổ cứng đơ thế này mà Trang Tần không đoán ra được tôi đã làm gì tối qua thì mới là ngốc! Dương Nhuận tức đến mức gần như bật cười, xé tờ ghi chú thành từng mảnh nhỏ rồi tiện tay ném ra ngoài xe.
Tào Dương, giữa hai ta từ giờ trở mặt luôn đi!
Khi Dương Nhuận còn đang tức sôi gan thì bên kia, Trang Tần đã in toàn bộ tài liệu ra, cầm trong tay đọc từng chữ từng chữ một, rồi cũng tức đến phát run!
Báo con nhà anh thật sự quá đáng thương, sao lại có đứa nhỏ khổ đến vậy chứ! Cái tên giáo sư kia đúng là đồ cặn bã, rác rưởi, lại dám nhân lúc người ta yếu thế, trước khi tốt nghiệp mà bắt nạt báo con! Không thể tha thứ được!
Trang tổng ngay lập tức đặt mình vào vị trí của người nuôi báo, cảm thấy con báo mà mình nuôi bị kẻ khác cắn cho te tua, mà do móng vuốt chưa đủ sắc nhọn nên không thể phản kháng, chỉ đành nín nhịn, cuối cùng bị dồn đến mức phải chui vào góc liếm lông vừa khóc vừa rên, cảnh tượng ấy thật quá đau lòng!
Vị Trang tổng xưa nay nổi tiếng lạnh lùng vô cảm, cũng không rõ rốt cuộc là từ lúc nào đã bị đôi mắt của con báo nhỏ ấy bắt lấy. Giờ đây, anh đang trong trạng thái tim gan run rẩy, chỉ muốn ra mặt thay báo con lấy lại công bằng.
Đáng tiếc là, anh không hề hay biết mục tiêu mà anh đang nhắm tới, thì nay đã liệt anh vào danh sách đen cấp độ cảnh giác cao nhất, vị trí số một.
A di đà phật...