Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Anh cười quá đột ngột. Cách năm năm thời gian, Cầm Tiện lại một lần nữa nhìn thấy nụ cười đã khiến cho cô mơ mộng này, trong nháy mắt bị trúng chiêu.

Nụ cười này hơi khác với nụ cười trước đây cô từng thấy. Anh cứ như đang cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình, không muốn cho người khác nhận ra kỳ thực anh đang vui đến hoàn toàn mất khống chế nhếch môi mỉm cười.

Nụ cười này nằm ngoài dự tính của anh, anh cũng không muốn thông qua cách này mỉm cười.

Diêm Ngọc vừa cười một cái, nét trẻ trung của thiếu niên trên mặt anh lại được đẩy lên mức cao nhất, nhất là bây giờ anh đã trưởng thành, mang đến cho Cầm Tiện một chút cảm giác khác hẳn trước đây. Nếu như để cho Cầm Tiện hình dung, cô có thể tưởng tượng ra được loại cảm giác này giống như sau khi mùa xuân về, tuyết trắng kéo dài trên núi tuyết đã bắt đầu tan ra. Gió xuân lành lạnh mang theo hơi tuyết mùa đông hòa tan thổi phớt qua mặt, tạo nên một hồi cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng. Sau đó là ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống kèm theo một chút cảm giác ấm áp lan tỏa.

Mặc dù Diêm Ngọc đã từng mỉm cười nhưng nụ cười đó lại không tạo cho người ta cảm giác ấm áp, nếu như nhất định phải hình dung, Cầm Tiện chỉ thấy nó giống như là cảm giác mặt băng bắt đầu xuất hiện vết rách.

Hơn nữa Diêm Ngọc đã từng vì nguyên nhân gia cảnh bần hàn mà ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Lúc anh bước vào lứa tuổi dậy thì thân hình rất gầy, trông rất yếu đuối, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã xuống. Khi anh cười cũng có cảm giác yếu ớt, phảng phất như đụng vào một cái là ngã, rất dễ khiến cho người ta đau lòng, lo lắng không biết thiếu niên này có bị gió cuốn đi chỉ trong chớp mắt hay không.

Cầm Tiện như bị trúng độc si mê nụ cười của Diêm Ngọc. Năm năm trước sau khi sự kiện hỗn loạn kia xảy ra cô đã trốn ra nước ngoài học. Cô cho rằng thời gian có thể giúp cô buông bỏ cảm giác mê luyến này.

Cô tự an ủi mình, nghĩ đến năm năm trôi qua, mặc dù vẻ ngoài của Diêm Ngọc không thay đổi nhiều nhưng Diêm Ngọc và cô đã hoàn toàn khác biệt. Diêm Ngọc đã thay đổi rất nhiều. Vậy nên cô cho rằng Diêm Ngọc thay đổi nhiều như vậy, chờ đến khi cô thấy anh cười lại lần nữa, phát hiện nụ cười của anh đã hoàn toàn khác với nụ cười ở trong trí nhớ, chắc là cô cũng sẽ không tiếp tục mê luyến nữa.

Bây giờ cô mới phát hiện mình sai rồi.

Quá sai.

So với nụ cười ở trong trí nhớ đó, cô càng thích nụ cười hiện tại của Diêm Ngọc hơn.

Hỏng rồi, sao có thể như vậy?

Sau khi Cầm Tiện ý thức được điểm này, cô mới chậm chạp có phản ứng. Cái này đúng là khó hiểu, Diêm Ngọc đột nhiên mỉm cười là vì cái gì?

Kha Thụ là bạn thân cô, chuyện này thì có gì buồn cười đâu?

Quả nhiên điểm cười của Diêm Ngọc vẫn quái gở như vậy, một chuyện bình thường không đâu như thế, lại không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, vậy mà anh lại cười.

Cái này có tính là gợi ý Diêm Ngọc muốn đưa ra cho cô không? Anh nói anh sẽ cho cô biết một cách có thể khiến anh bật cười. Nhưng anh vẫn chưa nói gì, cô cũng chưa làm gì hết.

Kha Thụ cũng không ngờ lần đầu tiên cô ấy đến đây lại gặp Diêm Ngọc, còn may mắn thấy anh cười. Nhưng mà nụ cười này với cô ấy mà nói, cũng có tà dị như Cầm Tiện đã kể.

Một người có giá trị nhan sắc cao nhưng cơ mặt bị đơ đột nhiên nở nụ cười xán lạn, cho dù là ai cũng phải trầm trồ trước vẻ đẹp này. Đúng là nhìn rất đẹp! Mặc dù Kha Thụ có thể hiểu được vì sao Cầm Tiện lại si mê nụ cười này nhưng cô ấy lại không có bất kỳ cảm xúc mê luyến gì. Cô ấy sẽ không chấp nhất liệu có thể nhìn thấy nụ cười này một lần nữa không, cũng sẽ không nghĩ tới sau này luôn muốn nhìn thấy nụ cười này.

Diêm Ngọc bỏ ra một chút thời gian điều chỉnh lại cảm xúc, thu hồi cái vẻ mặt tươi cười mà anh tự nhận là rất thất bại này, một lần nữa khôi phục trạng thái cơ mặt cương cứng, lúng túng ho nhẹ một tiếng.

Cầm Tiện nghe được tiếng ho nhẹ, ánh mắt từ từ tỉnh lại.

“Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi.” Diêm Ngọc chỉ tay vào mình rồi lại chỉ vào Cầm Tiện: “Chỉ hai người tôi và cô thôi. Có lẽ phải làm phiền bạn cô tìm chỗ nào đó đợi một chút.”

Kha Thụ rất tự giác, cô ấy cũng không thể làm chậm trễ công việc kiếm tiền của Cầm Tiện.

“Không sao, chúng tôi chạy gấp tới đây nên vẫn chưa ăn cơm, tôi đi tìm chỗ nào đó ngồi ăn cơm trưa.” Kha Thụ nháy mắt mấy cái ra hiệu cho Cầm Tiện: “Honey, khi nào cậu xong cứ gọi mình một tiếng là được.”

Diêm Ngọc chú ý đến lời Kha Thụ nói, cô vẫn chưa ăn cơm trưa.

“Ừ. Đi đường cẩn thận một chút.” Cầm Tiện không yên tâm dặn dò.

Kha Thụ cười vẫy tay chào rồi đi ra xa.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ ở riêng với nhau.

Đây là tình huống Diêm Ngọc mong đợi, nhưng trong lúc nhất thời hai người lại rơi vào yên lặng.

Anh đi về hướng nhà hàng, cô lặng lẽ đi theo sau lưng anh, duy trì khoảng cách hai đến ba bước chân.

Quả nhiên vừa rồi anh cười quá khó coi, vậy mà cô lại không hề phát biểu một chút xíu quan điểm về nụ cười kia!

Vừa rồi cô chỉ có vẻ ngạc nhiên chứ không phải ngạc nhiên mừng rỡ, trong mắt còn có vẻ ảo não, cũng là vì cô thấy bây giờ anh cười không đẹp như trước đúng không? 

Anh không nên cười, tại sao lại không kiểm soát được chứ!

Ưu thế của anh chính là nụ cười làm cô mê luyến thật sâu này của anh. Nếu như ngay cả cái ưu thế này cũng không tồn tại thì anh còn cách nào để cô chú ý đến mình…

Cầm Tiện chỉ đơn giản là không biết nói gì mà thôi, thật giống như bất kể cô có mở lời như thế nào đều có vẻ rất lúng túng.

Với lại vừa rồi cô mãi chìm đắm trong dư âm nụ cười của anh, giờ mới ảo não nhận ra mình nhất thời nhìn đến ngây người không nhớ phải lấy điện thoại ra chụp lại, cũng không biết lần sau đến bao giờ anh mới cười lại.

Mặc dù cô rất tò mò nguyên nhân vừa rồi làm anh cười nhưng nhìn bộ dạng liên tục nín cười của anh, nếu cô thật sự hỏi ra liệu có làm anh khó chịu không?

Cầm Tiện cứ mãi suy nghĩ lung tung, liên tục trầm mặc đi theo sau lưng Diêm Ngọc. Cô suy nghĩ một lúc lâu, sau đó không còn cảm thấy lúng túng nữa. Cầm Tiện ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh vạn dặm, không hiểu sao tâm trạng lại thoải mái hơn nhiều.

Dọc theo đường đi, Diêm Ngọc cứ mãi giận dỗi, anh cũng suy nghĩ lung tung. Cầm Tiện đã nghĩ xong, đang định mở lời. Còn Diêm Ngọc thì lại càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy có nguy cơ.

Trước có Tô Manh Manh, sau đó nụ cười của anh lại mất đi sức hấp dẫn Cầm Tiện. Diêm Ngọc tuyệt vọng nghĩ tới con đường ảm đạm không ánh sáng phía trước.

Cuối cùng đến nhà hàng rồi, Cầm Tiện mới nhận ra Diêm Ngọc đang định ăn cơm.

Anh im lặng nhận menu từ nhân viên phục vụ, trầm mặc đẩy menu qua cho cô xem, trông như đang có tâm sự nặng nề.

Cầm Tiện tìm một chỗ cách anh không gần không xa ngồi xuống, cầm menu lên xem thỉnh thoảng lại lén nhìn anh. Cô thấy anh cứ rầu rĩ không vui, lại không nhịn được quan tâm một câu: “Anh sao thế? Không sao chứ? Thấy anh hình như không được vui lắm.”

Đều nói con gái hay thay đổi, nhưng cô thấy cảm xúc hay thay đổi không có liên quan gì đến giới tính mà hoàn toàn là vấn đề tính cách.

Cô thấy cảm xúc của Diêm Ngọc cũng rất hay thay đổi, trước đó anh còn không kiểm soát được nụ cười của mình, giờ lại mây đen đầy mặt.

Cầm Tiện vừa chủ động hỏi thăm, phiền muộn trong lòng anh thoáng cái đã bị quét hơn phân nửa. Lần này là cô chủ động nói chuyện trước! Là cô phá vỡ sự yên lặng, hơn nữa còn là quan tâm tâm trạng của anh.

Nhưng vì là cô hỏi thăm nên anh ngược lại càng không thể nói thẳng ra với cô, anh nén tâm trạng vui mừng xuống, ho nhẹ một tiếng: “Ừ. Chỉ là đang nghĩ chút chuyện công việc thôi.”

“À ừ, tôi biết rồi.” Dạo gần đây Cầm Tiện cứ xoắn xuýt không biết phải làm sao để anh cười, cũng thường xuyên cảm thấy sầu não.

“Vừa rồi anh đã nói trên điện thoại bảo tôi đến tìm anh, anh sẽ nói cho tôi biết một cách có thể khiến anh mỉm cười.” Cầm Tiện chọn đại mấy món ăn rẻ nhất, cuối cùng không nhịn được đâm thẳng vào chủ đề chính.

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết được không?” Cô thành khẩn hỏi, đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn anh: “Tôi phải làm sao?”

Hô hấp của Diêm Ngọc hơi chậm lại, anh nghiêng đầu, trong đầu đang có rất nhiều ý tưởng. Nhưng nếu bảo anh thản nhiên đối diện với Cầm Tiện nói ra, có thế nào anh cũng không mở lời được.

Nhất định phải nói rõ sao, cái này… lâu lắm rồi Diêm Ngọc mới có cảm giác lúng túng.

Cầm Tiện không đọc hiểu được biểu cảm của Diêm Ngọc, là rất khó diễn giải cách làm hay sao? Hay là tạm thời anh đã thay đổi chủ ý?

Cô rất lo lắng hỏi: “Không phải là anh tạm thời đổi ý đột nhiên không muốn nói cho tôi biết đó chứ?”

“Không phải.” Anh không phải loại người nói được làm không được đó, càng không thể nào tạm thời đổi ý với cô. Nhưng mà, có mấy lời thật sự khó mà nói ra miệng được, anh đang rơi vào cái thế tiến thoái lưỡng nan ấy.

“Có phải anh còn đang phân vân chưa biết phải nói cách nào cho tôi không?” Cầm Tiện đã yên tâm hơn một chút, tiếp tục hỏi.

Ánh mắt Diêm Ngọc khẽ động, một hồi lâu sau anh  mới lên tiếng: “Cứ coi là vậy đi.”

“Vậy tôi có thể từ từ đợi anh suy nghĩ kỹ lại. Tôi không gấp.” Cầm Tiện lập tức đề nghị: “Dù sao anh còn phải ăn cơm, cũng có thể vừa ăn cơm vừa từ từ nghĩ.”

Diêm Ngọc chấp nhận lời đề nghị này của cô.

Phải làm sao mới không thấy xấu hổ kể ra một chút chuyện anh hy vọng cô có thể làm vì anh… Anh hy vọng cô sẽ chủ động đến thăm anh, một ý nghĩ đơn giản như thế, vậy mà anh lại không có cách nào bình thản nói ra.

Cầm Tiện đã tỉnh táo lại, nhưng cô vẫn không lấy di động ra chơi. Cô chỉ ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng về phía trước, trong đầu lướt qua đủ loại ý tưởng sinh động.

Cô cứ thế nghĩ hết cái này đến cái kia mà không cảm thấy nhàm chán. Cô không muốn làm nhiễu quá trình suy nghĩ của Diêm Ngọc nên đành cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, có thể không nói chuyện với anh thì không nói.

Dựa vào tình tiết phát triển của kịch bản mà cô đã biết, xem ra Diêm Ngọc đang muốn trả thù cô việc từng sỉ nhục anh. Vậy thì chuyện mà Diêm Ngọc muốn cô làm chắc chắn cũng là để trả thù cô, xuất phát điểm là muốn làm khó cô.

Anh cứ do dự như thế, khả năng lớn nhất chính là vì cuối cùng đã đi tới bước trả thù thực tiễn này, trong lúc nhất thời hưng phấn quá mức không biết phải bắt đầu từ đâu.

Vậy mà cô còn có thể ngồi đây chậm rãi phân tích mục đích của Diêm Ngọc, đợi lát nữa người phải đón nhận sự trả thù của anh chính là cô đó.

Diêm Ngọc do dự cũng quá nhập tâm, hai người cứ thế im lặng không nói gì, mãi cho đến khi nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, dọn đồ ăn lên, sau đó hai người lại tiếp tục ăn cơm trong yên lặng.

Cầm Tiện rất đói, cô vừa bắt đầu ăn đã ăn rất nhập tâm, trong mắt chỉ có đồ ăn ngon trước mắt.

Diêm Ngọc đang suy nghĩ miên man. Anh không đói lắm, đại khái là trong lúc Cầm Tiện cúi đầu ăn cơm, anh dùng một tay chống cằm thất thần nhìn cô.

Thỉnh thoảng Diêm Ngọc lại lấy điện thoại di động ra phản hồi tin nhắn một chút, đột nhiên anh nhận được một tin nhắn đến từ em gái, là mấy tấm ảnh chụp màn hình. Anh vừa mới nhìn tới đối phương đã lập tức thu hồi tin nhắn, nói rõ tình huống với anh:

[Xin lỗi! Em gửi tin nhắn nhầm, nếu anh đọc được tin nhắn này thì cứ cho qua đi nhé!]

Diêm Ngọc vừa hay có chút tò mò, gõ chữ phản hồi:

[Cái gì thế?]

Em gái: [Ơ? Anh, anh đang online à?]

Em gái: [Cũng không có gì, gần đây trường tụi em tổ chức một buổi tiệc liên hoan biểu diễn văn nghệ buổi tối, dựng sân khấu kịch. Em cũng tham gia, đã soạn xong kịch bản đang định gửi cho các bạn học diễn cùng em để bạn ấy xem thử, lại lỡ tay gửi qua bên anh]

Diêm Thủy Chi nghiêm túc giải thích một phen. Diêm Ngọc tỏ vẻ đã hiểu. Anh cũng không chú ý lắm đến cuộc sống học đường của em gái, thật sự không hề biết đến bữa tiệc liên hoan biểu diễn văn nghệ buổi tối này.

Diêm Thủy Chi nhắc đến vở kịch và những từ như “diễn xuất” làm Diêm Ngọc chợt nảy ra một sáng kiến, có ý tưởng rồi.

Anh không thể bình thản nói ra nhưng có thể dùng cách nói khéo ám chỉ cho cô biết, như vậy cô sẽ hiểu anh đang mong muốn điều gì.

Lúc này Cầm Tiện đã ăn no, cô nhìn Diêm Ngọc bên kia chưa từng động vào đồ ăn, hai tay cầm điện thoại di động, ngón tay lướt như bay gõ chữ cực nhanh.

Cô cũng không có lên tiếng làm phiền anh, cứ lặng lẽ chờ. Nếu như Diêm Ngọc đưa yêu cầu gì đặc biệt quá đáng với cô thì cô sẽ co giò bỏ chạy.

Qua một lúc lâu, Cầm Tiện đành phải lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Kha Thụ, bảo cô ấy đừng chờ cô. Cô gửi tin xong, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo