Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cầm Tiện đi bộ qua đó mất hai mươi phút. Diêm Ngọc đã sớm gác công việc qua một bên, trong phòng làm việc của anh chỉ có một mình anh. Ninh Tây Hoa đã bị anh sai đến tiệm cơm mua cơm mang về công ty.
Anh đứng lên, quay người đi vào phòng nghỉ nhỏ trong phòng làm việc nghỉ ngơi. Phòng nghỉ nhỏ bày trí đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái tủ treo quần áo, một cái gương soi toàn thân và một cái tủ đầu giường nho nhỏ. Trên đầu tủ có để một số vật dụng nhỏ, ví dụ như cái lược, đồng hồ đeo tay, bút máy.
Diêm Ngọc mở tủ quần áo ra, trong tủ có treo mấy bộ đồ thường. Diêm Ngọc lấy một bộ đồ trong tủ ra thay.
Sau khi thay xong, anh còn đứng ở trước gương soi toàn thân ngắm nghía chính mình trong gương. Diêm Ngọc nhìn trái ngó phải một chút, giơ tay lên vuốt trán rồi quay người đi tới cái tủ đầu giường cầm lược lên, đứng ở trước gương chải tóc mái.
Anh lại lần nữa đứng thẳng người trước gương, nghiêm túc chấm điểm bản thân. Anh giống như một vận động viên thể hình đang khoe cơ bắp, gồng cánh tay lên. Đường cong cơ bắp như ẩn như hiện dưới các nếp gấp áo, nói rõ bây giờ anh đang là một người đàn ông cân đối, vai dày ngực rộng, một người đàn ông tạo cho người ta cảm giác an toàn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Diêm Ngọc thay đồ kéo dài gần mười phút đồng hồ. Ninh Tây Hoa đã mua cơm về, Diêm Ngọc đang ở trong phòng nghỉ nhỏ cũng có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm nghi ngờ của Ninh Tây Hoa ở bên ngoài: “Ủa? Sếp Diêm đi đâu rồi? Sếp Diêm?”
Diêm Ngọc mở cửa phòng nghỉ: “Đi thay đồ thôi. Anh cầm cơm của anh đi ăn rồi đi nghỉ trưa đi.”
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa.
Ninh Tây Hoa than thầm trong bụng: Dạo gần đây Diêm Ngọc đúng là ngày càng cầu kỳ, giờ nghỉ trưa cũng phải đặc biệt đi thay một một bộ đồ khác để nghỉ ngơi.
“Vâng.” Ninh Tây Hoa xách cơm đi tới đặt lên trên bàn làm việc của anh: “Mời ngài cứ từ từ mà dùng, tôi đi nghỉ trưa đây.”
Diêm Ngọc vừa xem thời gian vừa không kiên nhẫn trả lời Ninh Tây Hoa: “Ừ.”
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Diêm Ngọc. Anh ngồi trên ghế làm việc, không nhịn được liên tục dán mắt nhìn vào điện thoại di động, thấy đồ đạc trên bàn làm việc hơi lộn xộn, anh lại đứng lên dọn dẹp một lượt.
Hình như vị trí chậu bông trong phòng làm việc hơi cản ánh sáng, anh đứng lên dời nó qua chỗ khác.
Trong máy tính có cài những game mà anh hay chơi lúc cần thư giãn, nhưng cái này lại khiến anh trông có vẻ làm việc không nghiêm túc. Anh lại đóng giao diện trò chơi, sẵn tiện đổi hình nền máy tính thành hình nền công nghệ cao cấp.
Chắc là cô gần tới rồi nhỉ?
Diêm Ngọc cuối cùng cũng dừng lại, anh ngồi lại ghế làm việc, hết nhìn đồng hồ treo tường rồi lại liếc mắt nhìn điện thoại di động.
Sao còn chưa gọi điện cho anh?
Có phải cô không biết đường tới công ty anh không?
Hay là bạn thân của cô ghen, cản không cho cô đến tìm anh?
Diêm Ngọc càng nghĩ càng xa, càng nghĩ càng không chịu được. Anh cầm điện thoại di động đứng lên, định đi ra ngoài tìm người.
Anh gấp gáp đi ra, còn liên tục nhìn vào điện thoại nên nhất thời không chú ý tới có người đang đi tới bên này. Lúc anh đi tới cạnh cửa, đúng lúc người bên ngoài mở cửa đi vào, thế là đầu anh lập tức đụng lên trên tấm ván cửa. Cú va chạm nhất thời làm anh tỉnh táo.
Giọng thiếu nữ mềm mại ở bên cạnh truyền tới, Tô Manh Manh giật mình hô lên: “Ối! Học trưởng, em không biết anh ở ngay sau cánh cửa, thật xin lỗi, xin lỗi…”
Cách xưng hô và giọng nói này, là Tô Manh Manh.
Bây giờ Diêm Ngọc rất đề phòng Tô Manh Manh. Anh nghi ngờ không biết có phải Tô Manh Manh có năng lực đặc biệt nào đó, giống như luôn có thể dự đoán chính xác khi nào anh đi gặp mặt Cầm Tiện, sau đó đến phá hỏng buổi gặp mặt của anh và Cầm Tiện.
“Học trưởng, anh không sao chứ?” Tô Manh Manh lí nhí hỏi, đi lên phía trước mấy bước nhón chân lên, đưa tay muốn chạm vào chỗ bị đụng trúng của Diêm Ngọc.
Diêm Ngọc lùi về sau một bước tránh đi, không vui nói: “Cô đến đây làm gì?”
“À… là vì em có bài tập không làm được nên định đến tìm học trưởng thỉnh giáo một chút.” Tô Manh Manh bị anh né tránh cũng không thấy xấu hổ, chỉ lặng lẽ thu tay lại, giải thích ý định đến đây.
“Giờ tôi không rảnh.” Ban đầu Diêm Ngọc cũng không đồng tình việc Tô Manh Manh không thông báo trước mà đến tìm anh, nhưng cha Tô Manh Manh đã lên tiếng, hy vọng anh có thể giúp đỡ Tô Manh Manh trong việc học. Quan trọng nhất là Diêm Ngọc rất ghét phiền phức. Nếu anh yêu cầu Tô Manh Manh đặt lịch hẹn trước khi đến thì sẽ xảy ra tình huống tương tự như hôm sinh nhật anh, tình huống kiểu đó rất phiền.
“Không sao, em có thể ở đây chờ học trưởng làm xong.” Tô Manh Manh khéo hiểu lòng người đưa ra quyết định: “Học trưởng cứ đi làm việc trước đi.”
“Cô có thể gửi đề bài tập qua Weibo cho tôi, tôi sẽ dành thời gian xem qua rồi cho cô ý kiến. Cô cũng không cần thiết phải đến tận đây tìm tôi. Sao cô cứ phải nhất quyết đến đây chứ?” Diêm Ngọc đang gấp đi tìm Cầm Tiện, lại càng không kiên nhẫn với Tô Manh Manh.
“Em chỉ nghĩ là gặp mặt trực tiếp giải đề sẽ giúp em hiểu tường tận hơn… có phải như vậy đã làm phiền đến học trưởng không?” Giọng Tô Manh Manh hơi đổi, nghe có vẻ mất mát.
Diêm Ngọc tỏ vẻ bất lực, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thẳng: “Cô đã mang tới cho tôi rất nhiều phiền phức nghiêm trọng. Phiền phức đến nỗi… tôi thật sự, không còn lời nào để nói. Ngay bây giờ tôi phải đi xử lý chuyện rất quan trọng, đi gặp người rất quan trọng. Cô có hiểu không?”
“Nhưng em đã nói, em có thể ở đây đợi học trưởng về mà.” Tô Manh Manh yếu ớt nói.
“Hôm nay tôi không muốn giải đề cho cô.” Diêm Ngọc không còn nhẫn nại tiếp được nữa: “Bởi vì cô có bệnh tim, có một số lời quá hà khắc tôi không muốn nói trắng ra, tránh cho người nhà của cô cho rằng là tôi làm cô phát bệnh. Xin cô hãy tự động phiên dịch lại lời của tôi, những lời tôi nói, xin cô hãy nghe lọt vào tai. Cô hãy lắng nghe cho kỹ những lời mà người khác nói, đừng có lần nào cũng giả vờ như không nghe thấy người khác nói có được không?”
“Hôm nay cũng giống như hôm sinh nhật tôi, tôi không có thời gian, dù là một giây đồng hồ tôi cũng không muốn dùng vào việc giải đề cho cô. Có nghe rõ chưa?” Diêm Ngọc hơi tức giận, trợn mắt nhìn Tô Manh Manh.
Tô Manh Manh lại sắp bật chế độ ấm ức: “Nhưng mà em không biết hôm nay học trưởng có sắp xếp quan trọng như vậy, nếu như em biết thì sẽ không tới quấy rầy học trưởng.”
“Hơn nữa em cũng đã nói, em có thể ở đây chờ học trưởng làm xong rồi về mà. Học trưởng, anh thật là đáng sợ quá đi…”
Diêm Ngọc đột cảm thấy anh cứ luôn kiêng kỵ bệnh tim của Tô Manh Manh mà cân nhắc lời nói thật là buồn cười.
Anh siết chặt nắm tay hung hăng đấm mạnh vào cửa một cái, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn, dọa Tô Manh Manh sợ đến mức đánh rơi cả sách bài tập trong tay.
Tô Manh Manh hoảng sợ nhìn anh, không dám nói tiếp nữa.
“Nếu như cô còn đi theo nữa, tôi không dám hứa chắc tôi sẽ làm ra cái gì đâu.” Diêm Ngọc nhấc chân muốn đi ra ngoài: “Tôi ngược lại có thể bảo đảm, nếu bệnh tim của cô tát phát, tôi tuyệt đối sẽ không quản cô.”
Bởi đó là do cô tự làm tự chịu.
Tô Manh Manh biết rõ tình trạng sức khỏe mình mà vẫn cứ làm tới, hạng người này không đáng để anh đồng tình, càng không đáng để anh hao tâm tổn trí đi cứu giúp.
Dù Diêm Ngọc chưa nói ra những lời này nhưng Tô Manh Manh đã đọc được từ trong mắt anh.
Lần này Diêm Ngọc đã thành công chấn nhiếp Tô Manh Manh, Tô Manh Manh không đám bám đuôi đi theo anh nữa.
Diêm Ngọc vừa ra đến cửa chính lầu dưới công ty, từ xa đã thấy Cầm Tiện và nam sinh cao gầy kia đang sóng vai nhau đi tới. Hai người còn tay trong tay vô cùng thân mật, vừa nói vừa cười.
Diêm Ngọc vốn đã bị Tô Manh Manh chọc tức không nhẹ, một màn này lại châm thêm một miếng dầu lên ngọn lửa giận của Diêm Ngọc.
Anh nhấc chân vung tay đi qua bên kia, định đi vào giữa tách hai người ra.
Cầm Tiện không có nhận ra Diêm Ngọc đang đến gần, vẫn là Kha Thụ phát hiện ra Diêm Ngọc, huých nhẹ cùi chỏ Cầm Tiện: “Diêm Ngọc kìa!”
Cô ngẩng đầu lên, người đang tức giận đi tới ở cách các cô năm sáu mét đó chẳng phải là Diêm Ngọc sao?
“Anh ấy đang đi về phía cậu thì phải?” Kha Thụ nhỏ giọng thì thầm.
Cầm Tiện chủ động đi lên chào hỏi Diêm Ngọc: “Diêm Ngọc, anh ở đây làm gì thế?”
Diêm Ngọc không nói tiếng nào đi tới bên cạnh Cầm Tiện, muốn đẩy Kha Thụ ra.
Kha Thụ tự động nhích ra, cũng nhìn mà không hiểu Diêm Ngọc muốn làm gì.
“Tôi gặp phải chuyện khó chịu, muốn đi ra ngoài tản bộ giải tỏa tâm trạng.” Diêm Ngọc tách hai người ra rồi, tâm trạng mới khá lên một chút, tiếp tục tìm đại một cái cớ.
“Như vậy sao.” Cầm Tiện cúi đầu nhìn vào cái bóng của mình, dặn dò: “Trời đang nắng gắt, anh nên cầm theo ô che nắng thì hơn. Nhưng mà đi bộ phơi nắng có thể sẽ khiến tâm trạng tệ hơn.”
“Đúng rồi, đây chính là bạn tốt nhất mà tôi đã kể với anh, cô ấy tên Kha Thụ.” Cầm Tiện kéo Kha Thụ qua, lại nắm lấy tay Kha Thụ: “Honey, cậu cũng biết rồi, anh ấy chính là Diêm Ngọc.”
Diêm Ngọc nhíu mày, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt mười ngón tay đan xen của các cô, còn có cách xưng hô của Cầm Tiện với Kha Thụ, honey gì?”
“À, chào anh, tôi tên Kha Thụ, là bạn tốt nhất của Cầm Tiện.” Kha Thụ tươi cười cởi mở chào hỏi Diêm Ngọc, nghĩ một chút rồi lại bổ sung: “Chính xác hơn chắc phải gọi là bạn thân nhỉ?”
“Bạn thân?” Diêm Ngọc như ở trong mộng mới tỉnh. Anh nhìn lướt qua Kha Thụ, phát hiện người này không có hầu kết!
Kha Thụ không phải nam sinh.
Hơn nữa bây giờ anh mới phát hiện mặc dù giọng Kha Thụ rất có từ tính, rất trung tính, nhưng lắng nghe kỹ quả thật là giọng nữ.
Anh đúng là tức đến váng đầu, lại bị Ninh Tây Hoa ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, gấp đến chóng mặt. Vậy mà đến bây giờ anh mới phát hiện, nếu như trước đó anh có thể giữ vững bình tĩnh… không, nếu anh phát hiện ra chuyện như vậy, cho dù chỉ là hiểu lầm, anh có thể bình tĩnh được mới là gặp quỷ đó.
Giờ phút này, cảm giác nguy cơ trong lòng Diêm Ngọc mới hoàn toàn được giải trừ. Anh như trút được gánh nặng. Thế nhưng Diêm Ngọc lập tức nhận ra tình hình có chút hỏng bét, phát hiện này hình như khiến anh có chút… hưng phấn quá độ.
Anh lập tức đưa tay lên che miệng, ý đồ che giấu cảm xúc. Cầm Tiện cho rằng anh đang khó chịu trong người, theo bản năng đi tới bắt lấy tay anh: “Anh sao vậy? Khó chịu trong người hả? Không có việc gì chứ…”
Tiếng nói im bặt, cô khựng lại một chút rồi thả cái tay đang nắm tay Diêm Ngọc ra, bởi vì cô nhìn thấy, anh đang cười.