Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Diêm Ngọc dồn hết tinh thần vào gõ chữ, cũng không biết đang viết gì, chắc là chuyện công việc nhỉ.

Cầm Tiện im lặng không quấy rầy anh.

Để chống lại cơn buồn ngủ, cô lại dời sự chú ý lên người Diêm Ngọc, quan sát một chút biểu cảm thay đổi lúc anh gõ chữ.

Cô phát hiện có lúc Diêm Ngọc gõ chữ thật nhanh, những lúc này vành tai anh sẽ hơi đỏ lên, giống như anh cũng không phải đang gõ chữ mà là nhận được lời tỏ tình của người yêu.

Không lẽ anh thật sự đang tám chuyện với người yêu? Dù sao anh đã trò chuyện lâu như vậy, còn chăm chú như thế.

Cầm Tiện lại ngáp một cái, động tác gõ chữ của Diêm Ngọc cuối cùng cũng dừng lại.

Anh đúng là có chút gian xảo. Khi anh viết xuống mấy lời ấy, cả người anh nóng bừng lên, bây giờ nhiệt độ trên mặt vẫn chưa rút hết.

“Để cô phải chờ lâu.” Anh cất kỹ điện thoại: “Ăn no chưa?”

“Ừ. Ăn no rồi. Nhưng hình như anh vẫn chưa ăn được bao nhiêu.” Cầm Tiện lập tức ngồi thẳng dậy, khéo léo trả lời.

“Tôi không đói bụng, vậy chúng ta đi.” Diêm Ngọc dừng một chút: “Đến phòng làm việc của tôi đi.”

Cầm Tiện nghe lời đi theo. Cô ở sau lưng có thể thấy được từ lỗ tai đến cổ Diêm Ngọc đều đỏ ửng. Da của anh đã không còn trắng bệch như trước, giờ da anh trông có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều, nhưng biểu cảm thay đổi ở trên mặt anh vẫn như cũ rất dễ quan sát. 

“Anh đã nghĩ xong chưa?” Từ lúc hai người ra khỏi nhà hàng về công ty anh, anh vẫn chưa nói lời nào. Cầm Tiện thật sự rất tò mò, mới hỏi một câu.

“Nghĩ xong rồi.” Anh trả lời: “Bây giờ tôi sẽ nói rõ một lượt cho cô.”

“Ừ! Anh nói đi, tôi nghe đây.”

“Tôi đã viết xong một cái kịch bản, đợt lát nữa cô xem kịch bản rồi diễn chung với tôi, cô sẽ biết cô phải làm gì để tôi cười.” Lúc Diêm Ngọc nói lời này, giọng điệu rõ ràng không có vẻ lạnh lùng như bình thường.

Cầm Tiện suy nghĩ phóng khoáng, mặc dù cô thấy hơi lạ nhưng cũng không có nghĩ nhiều, cũng không có bất kỳ nghi vấn gì về cách làm này của Diêm Ngọc.

Về cơ bản Diêm Ngọc muốn làm gì cũng được, chỉ cần không phải loại hành vi trả thù cô, tổn thương cô thì cô sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, đương nhiên cũng sẽ không phỏng đoán quá nhiều.

“Được.” Cầm Tiện thậm chí còn có chút tò mò không biết nội dung kịch bản là gì.

Chuyện xưa mà anh viết thuộc thể loại nào?

Mẫu nhân vật chính ra sao?

Lúc họ trở về công ty hơi trễ, giờ nghỉ trưa ở công ty Diêm Ngọc đã kết thúc, các công nhân viên đều đã quay về làm việc trên cương vị của mình.

Diêm Ngọc dẫn Cầm Tiện đi vào lối đi riêng dẫn đến phòng làm việc của anh. Những người nhìn thấy bọn họ đi chung không nhiều, nhưng chỉ cần bị nhìn thấy thì tin đồn chắc chắn sẽ thông qua diễn đàn nội bộ của công ty truyền khắp công ty.

Không đến một phút, phần lớn người trong công ty đều biết ông chủ dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp dịu dàng đi vào công ty.

Cô gái này lại không phải Tô Manh Manh, điều này đủ để khơi gợi tâm lý hóng hớt của bọn họ.

Từ trước đến nay hình như cũng chỉ có Tô Manh Manh là cô gái duy nhất có thể đến gần Diêm Ngọc, rất nhiều người đều cho rằng hai người kia hẳn là một đôi trai tài gái sắc.

Bây giờ đột nhiên có một cô gái từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua, được ông chủ chủ động dẫn đến công ty, ai mà không hiếu kỳ kia chứ?

Trong số đông đảo quần chúng ăn dưa, chỉ có Ninh Tây Hoa là không hề hiếu kỳ.

Ninh Tây Hoa còn là fan hâm mộ của cặp đôi này. Người khác đều ủng hộ Tô Manh Manh và Diêm Ngọc đến với nhau, chỉ có anh ấy mới biết, Cầm Tiện và Diêm Ngọc mới là thật.

Người khác càng cho rằng Tô Manh Manh và Diêm Ngọc là một đôi thì anh ấy lại càng vui vẻ cười thầm trong bụng, một ngày nào đó những người này sẽ bị vả mặt. Ninh Tây Hoa ngẫm lại, thậm chí còn có một chút xíu kích động.

Cả hành trình Cầm Tiện đều rất ngoan ngoãn, mắt không có nhìn loạn khắp nơi. Mặc dù cô rất tò mò về công ty Diêm Ngọc nhưng cũng không có mất lịch sự nhìn dáo dác. Cô cùng lắm chỉ là nhìn Diêm Ngọc một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Đến phòng làm việc rồi, Diêm Ngọc bảo cô ngồi trên ghế sô pha, anh đi in một phần kịch bản.

Chờ đến khi anh quay lại, anh đưa cho cô mấy tờ giấy: “Đây là của tôi viết. Cô có thể đọc thử trước, chuẩn bị xong chúng ta sẽ bắt đầu.”

Cầm Tiện cầm lấy mấy tờ giấy kia, gật đầu một cái: “Được.”

Cô bắt đầu xem kịch bản mà Diêm Ngọc viết. Cô không hề tò mò về khả năng viết kịch bản của anh, được rồi, dù sao anh cũng là nam chính trong sách, thiết lập của nam chính bình thường mà nói đều rất toàn năng.

Câu chuyện có chút nằm ngoài dự kiến của Cầm Tiện. Cô cứ tưởng sẽ là câu chuyện về siêu năng lực cứu vớt thế giới, nhưng thật bất ngờ, cái này dường như chỉ là một câu chuyện yêu thầm học đường rất đơn giản.

Nữ chính trong câu chuyện tên là Viên Ngọc, nam chính tên là Tần Huyền. 

Viên Ngọc là một thiên kim đại tiểu thư nhưng tính cách của cô lại rất mâu thuẫn, cô luôn không thể diễn tả suy nghĩ thật sự trong lòng mình bằng lời.

Ví dụ như cô yêu thầm Tần Huyền cùng trường. Nhà Tần Huyền lâm vào tình cảnh khó khăn, cô muốn giúp anh nhưng lời nói ra miệng lại hoàn toàn phủ nhận suy nghĩ thật sự trong lòng mình. Thậm chí cô còn nói với anh, cô chỉ là cá với bạn bị thua nên mới bất đắc dĩ giúp anh.

Tính cách Tần Huyền rất tốt. Anh là một người rất cởi mở, mặc dù gia cảnh khó khăn nhưng anh vẫn như cũ rất lạc quan. Trên thực tế Viên Ngọc đã giúp đỡ anh, cho nên anh cũng không bận tâm đến lời cô nói, còn rất chân thành cảm kích cô.

Viên Ngọc cảm thấy mình thật tệ.

Cô nghe nói có cô gái thổ lộ với anh, cũng nghe nói có cô gái khác nhắc đến hoàn cảnh khó khăn của anh, muốn giúp đỡ anh. Anh cũng không có từ chối lòng tốt của người khác.

Cô ghen, cô muốn anh chỉ nhận mỗi sự giúp đỡ của mình. Thế là cô đi tìm Tần Huyền, bởi vì bản thân cứ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, lại buột miệng nói ra phương pháp hoàn toàn đi ngược lại suy nghĩ trong lòng.

Rõ ràng cô chỉ muốn anh nhận sự giúp đỡ của mình, chỉ cần nhìn mỗi cô là được.

Cô chỉ muốn cho anh biết rằng cô thích anh.

Nhưng mãi đến khi hai người đứng trước kỳ thi đại học, Viên Ngọc vẫn chưa thổ lộ. Cô không thể nói ra miệng được. Ngược lại, bởi vì cô cứ nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí còn đẩy anh ra xa hơn.

Viên Ngọc không muốn tiếp tục như vậy, cô muốn Tần Huyền hiểu được tâm ý của mình.

Lúc thi đại học, hai người thi vào hai trường đại học hoàn toàn khác nhau, một cái ở Nam một cái ở Bắc. Mãi cho đến khi thi đại học xong họp lớp kết thúc, Viên Ngọc vẫn không có can đảm đi tìm Tần Huyền.

Viên Ngọc trải qua thời gian nghỉ hè rất đau khổ. Cô cứ liên tục bí mật nghe ngóng tin tức về Tần Huyền nhưng lại không dám đi tìm anh.

Cô biết có nữ sinh thổ lộ với anh bị anh từ chối, lại sinh ra một chút hy vọng mờ mịt, tự cho là đúng nghĩ rằng có lẽ anh là vì cô…

Cô đau khổ suốt cả kỳ nghỉ hè, sau mấy ngày khai giảng, cô thăm dò được ngày nào Tần Huyền sẽ ngồi máy bay rời khỏi trường học. Cuối cùng Viên Ngọc không muốn tiếp tục nhu nhược như thế nữa. Thế là cô đuổi tới sân bay, tìm được Tần Huyền đang chuẩn bị lên máy bay, gọi anh lại, đứng ở trước mặt anh ấp úng, nghẹn đỏ mặt nói với anh…

Cầm Tiện đọc đến đoạn kịch bản này, nhìn vào lời thoại tiếp theo của nhân vật Viên Ngọc mà cô sắp đóng, lúng túng hỏi: “Thật sự phải đọc những lời thoại này sao?”

Diêm Ngọc nói cô diễn với anh rồi sẽ biết cách làm sao để anh bật cười, nhưng cô đúng là ngu dốt, bây giờ cũng đã tiến đến hồi kết câu chuyện, vậy mà cô vẫn như cũ không nghĩ ra.

Hay là nói có ẩn ý gì đó trong những nhân vật này?

Diêm Ngọc bảo cô diễn vai Viên Ngọc, Diêm Ngọc đích thân diễn vai Tần Huyền, sự sắp xếp này có thâm ý gì không?

Mặt Diêm Ngọc nóng lên, anh nghiêm túc nói: “Chỉ là diễn chung thôi, lời thoại đều thiết lập dựa trên sự phát triển của cốt truyện. Cô không chỉ đọc mà còn phải đưa cảm xúc vào, nhập tâm diễn cho thật tốt. Cô đã từng diễn trên rất nhiều sân khấu kịch nên kỹ năng diễn xuất chắc là rất giỏi nhỉ? Để tôi mở mang kiến thức một chút đi.”

Cầm Tiện không dám nhìn thẳng, một tay che má. Được rồi, anh đã nói là đóng kịch, thế thì cô sẽ dùng thái độ diễn kịch mà đối đãi.

“Vậy được. Bắt đầu thôi.” Cầm Tiện đảo mắt lướt qua lời thoại kế tiếp của Viên Ngọc, lấy tinh thần chuyên nghiệp của mình ra. Mắt cô hơi phiếm hồng, nổi lên một chút ưu tư nhìn Diêm Ngọc.

Diêm Ngọc lặng lẽ sờ lên ngực mình, tim nó lại không nghe lời tăng tốc nhảy loạn.

“Có mấy lời, từ rất lâu trước đây em đã muốn nói với anh, thật ra em… thật ra có rất nhiều chuyện em toàn là nói bậy nói bạ lừa anh.”

“Em không phải cá thua mới giúp anh… cũng không có vụ cá cược nào cả, cho tới bây giờ em đều chưa từng cá cược.”

“Mỗi ngày sau khi tan học em đều nán lại trong sân trường không chịu rời đi, không phải để chờ em trai mình mà là chờ anh. Mặc dù em nói với anh là tiện đường đưa anh về nhà, nhưng thật ra nhà em và nhà anh không hề tiện đường.”

“Em muốn được thấy mặt anh mỗi ngày, muốn nói chuyện với anh, muốn giúp anh một tay vào lúc anh khó khăn, muốn anh ỷ lại vào em.”

“Em nói với anh em không có thích ai cũng là lừa anh.”

“Em đã có người mình thích.”

“Người mà em thích, chính là anh.”

Cả đoạn lời thoại này đều không có nhắc đến tên Tần Huyền lần nào, điều này làm lúc Cầm Tiện đưa cảm xúc vào để diễn luôn cảm thấy… rất lạ.

Cầm Tiện dọc xong chuỗi lời thoại này, mặt cô đã đỏ giống con tôm hùm hấp chín, vô cùng xấu hổ cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy được chưa?”

Diêm Ngọc đột nhiên dùng giấy photo trong tay che mặt.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo