Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Sau khi biết anh đang theo đuổi tôi, Phương Phương bày cho tôi một kế sách:
"Nhất định đừng dễ dàng đồng ý với anh ta, cái gì dễ có được thì anh ta sẽ không trân trọng! Cậu cứ kéo dài, cho anh ta chờ thêm một thời gian."
Kết quả là mấy ngày sau đó, tôi không gặp lại Tiêu Ly nữa.
Bánh quy anh ấy làm càng không thấy đâu.
Phương Phương ngạc nhiên:
"Gì vậy trời, anh này bỏ cuộc nhanh thế à?"
Cho đến một tối nọ, khi tôi đi một mình ngang qua bờ hồ, chợt cảm nhận được có ánh mắt đang dõi theo mình. Tôi quay đầu nhìn quanh, không thấy ai. Vì vậy tôi tiếp tục bước đi, thì ánh nhìn ấy lại xuất hiện lần nữa.
Tôi giả vờ như không để ý, tỏ vẻ bình thản bước qua một khúc ngoặt, rồi bất ngờ quay lại — cuối cùng cũng bắt được người luôn theo dõi tôi.
Tiêu Ly thoáng hoảng hốt, sau đó bình tĩnh lại chào tôi:
"Chào buổi tối, Nam Nam."
Tôi hỏi:
"Anh lén lút theo dõi em làm gì?"
Anh như hiến vật quý, đưa cho tôi một chiếc hộp:
"Thật ra là anh muốn đưa bánh quy cho em..."
Tôi nghi ngờ: "Đưa cái bánh quy mà phải lén lút thế sao?"
"Đâu có lén lút! Chẳng qua vừa rồi không kịp đuổi theo em thôi."
"Ừm." Tôi đáp lại, rồi bất ngờ nhấc tay anh lên: "Vậy vết thương trên tay anh là sao?"
Tiêu Ly ngập ngừng một lúc lâu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
"Không sao, lúc làm bánh quy sơ ý đụng vào thôi."
Tôi ấn nhẹ một cái, lập tức nghe thấy anh kêu đau "xì" một tiếng.
"Làm bánh mà đến bầm tím thế này á?"
Tôi kéo anh đi về phía đèn đường để xem kỹ vết thương. Tiêu Ly hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng như vậy, không chịu đi, nhưng thấy tôi nghiêm mặt thì mới ngoan ngoãn đi theo.
Dưới ánh đèn sáng, tôi mới phát hiện ngoài vết bầm ở tay, ngay cả bên má của Tiêu Ly cũng có vết trầy xước.
Tôi nhíu mày: "Chuyện này là sao đây?"
Tiêu Ly không chịu nói thật, chỉ mơ hồ bảo là trượt chân ngã. Chưa kịp để tôi hỏi thêm, anh đã nói còn có việc gấp, vội vàng rời đi.
Tôi cảm thấy không ổn.
Sau khi về nhà, tôi tìm được cách liên lạc với Hồng Mao, định hỏi thử gần đây Tiêu Ly đang làm gì.
Hồng Mao trả lời hồn nhiên: [Có làm gì đâu, dạo này anh Tiêu vẫn ổn mà!]
Tôi gõ lại: [Anh nói dối.]
Bên kia im lặng một lúc lâu, dòng chữ "đang nhập" hiện liên tục. Cuối cùng, cậu ta trả lời tôi:
[Haiz, nói thật với cậu vậy. Việc anh Tiêu theo đuổi cậu bị ông cụ nhà anh ấy biết được rồi. Ông cụ xưa nay cổ hủ, không chấp nhận chuyện anh ấy thích con trai. Mà anh Tiêu lại không chịu nhún nhường, thế là bị nhốt trong nhà rồi bị đánh một trận.]
[Giờ vẫn còn đang bị nhốt đấy.]
[Nhưng cậu đừng nói là tôi kể nha.]
Tay tôi dừng lại một chút.
Vậy là... Tiêu Ly tối nay lén trốn ra chỉ để gặp tôi?
Tâm trạng tôi trở nên phức tạp. Cuối cùng chỉ nhắn lại:
[Biết rồi.]
Tôi thực sự là một người rất nhút nhát và yếu đuối, nên khi biết chuyện đó, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Tiêu Ly. Nghĩ đến phản ứng của gia đình anh ấy và những vết thương anh ấy phải chịu, hiếm hoi lắm tôi mới cảm thấy mông lung như vậy. Thật sự có nên kéo Tiêu Ly vào con đường không lối về này không? Tôi nghĩ mãi cũng không thông.
Lần nữa gặp lại Tiêu Ly là một tuần sau. Tôi vừa bước ra khỏi thư viện, cầm sách đi trong khuôn viên trường thì đột nhiên nghe thấy có người gọi to tên tôi.
"Thịnh — Nam!"
Tôi theo phản xạ quay đầu lại. Chỉ thấy Tiêu Ly trông như không có chuyện gì xảy ra, cười tươi vẫy tay với tôi. Cây cối ven đường xanh tốt um tùm, đúng lúc ánh nắng rọi vào mắt anh ấy.
Tôi đứng yên không nhúc nhích, Tiêu Ly liền nhanh chóng bước đến gần.
Trông tâm trạng anh ấy có vẻ rất tốt, vừa đến đã định nắm tay tôi:
"Đi ăn không? Anh mới đặt một nhà hàng, cùng đi ăn nhé?"
Tôi hít sâu một hơi, hỏi anh: "Thời gian qua anh đã làm gì?"
Anh ấy trả lời rất tự nhiên: "Không có gì, chỉ là gia đình có chút chuyện nên phải về xử lý một chút."
Tôi khẽ cong khóe môi, cuối cùng quyết định: "Tiêu Ly, hay là chúng ta… dừng lại đi."
Tiêu Ly khựng lại một chút, cố giữ bình tĩnh hỏi tôi:
"Sao lại nói như vậy?"
"Anh không cần giấu em, thật ra em đều biết cả rồi. Gia đình anh không chấp nhận chuyện này."
"Vậy nên em định vì thế mà từ chối anh à?"
"Vốn dĩ chúng ta cũng đã chia tay rồi mà."
Anh ấy như tức đến bật cười, gần như nghiến răng nói:
"Được lắm, Thịnh Tiểu Nam, em giỏi lắm."
Ngay giây tiếp theo, anh ấy kéo tôi đến một góc khuất, ép tôi vào tường rồi cúi đầu hôn tôi không chút do dự.
"Em muốn bỏ tôi như vậy à? Em định đi với ai?"
"Với cái tên Lục Nghiên đó à? Em thích cái gì ở hắn? Cái kiểu cáo già mặt cười của hắn sao?"
"Tôi thua hắn chỗ nào?"
Ánh mắt anh ấy đầy tức tối và cố chấp, từng chữ như dằn từng nhát:
"Thịnh Nam, em đừng hòng thoát khỏi tôi."
Tôi giãy dụa một lúc vẫn không thoát được, cố gắng giải thích:
"Không liên quan gì đến Lục Nghiên cả."
Tiếc là Tiêu Ly lúc ấy hoàn toàn không nghe tôi nói, giống như con chó ngoạm lấy không buông. Cho đến khi anh ấy nếm được vị mặn trên môi, mới giật mình ngẩng đầu lên. Anh ấy "chậc" một tiếng, đưa tay lau nước mắt bên khóe mắt tôi:
"Khóc gì chứ, tôi còn chưa khóc đây này."
Tôi mắt đỏ hoe nhìn anh ấy: "Nhưng gia đình anh không chấp nhận... đi con đường này sẽ rất khó, ngay từ đầu em đã sai rồi. Ngay từ khi anh nói mình là trai thẳng, em nên buông tay rồi."
Anh ấy không thể tin nổi mà trách móc: "Vậy là bây giờ em hối hận à? Em còn hối hận cả chuyện yêu online với tôi sao?!"
Tôi cúi đầu không nói gì. Tiêu Ly thở dài, bất đắc dĩ nâng mặt tôi lên:
"Nhưng tôi thì chưa từng hối hận."
"Lần đầu gặp em, tôi đã biết tiêu rồi, trên đời sao lại có người đáng yêu đến vậy."
"Trước khi gặp em, tôi luôn nghĩ mình cũng như bao người, thích con gái, nên lúc đầu mới không kịp thích ứng... Như vậy, em không thể dỗ dành tôi một chút sao?"
"Ngay sáng hôm sau sau khi ngủ với em, tôi đã nghĩ xong sẽ mua nhà cưới ở đâu rồi, vậy mà em lại bảo chia tay trong êm đẹp."
Tôi ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn nói: "Nhưng anh bị đánh như thế kia…"
Anh ấy hiếm khi dịu dàng nhìn tôi: "Anh biết trước đây không cho em đủ cảm giác an toàn, nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn mà nói với em."
"Anh thích em, sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi."
"Hơn nữa—" Anh hơi nhướng mày, "chỉ có mỗi ông già cổ hủ nhà anh không đồng ý thôi, để ông ấy đánh vài trận cho hả giận là được, ba mẹ anh thì ủng hộ cả hai tay rồi."
"Nam Nam, bây giờ có thể tin anh chưa?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cũng tiêu hóa xong hết những lời anh ấy nói. Một dòng cảm xúc dâng trào trong tim, tôi ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh:
"Được, em tin anh."
Dù tương lai thế nào đi nữa, ít nhất lúc này, em muốn dũng cảm thêm một lần.
Sau đó, Tiêu Ly cuối cùng cũng chịu cho tôi xem vết thương trên người. Lúc này tôi mới phát hiện, ngoài cánh tay, vết thương nặng nhất lại là ở sau lưng anh. Tôi khẽ chạm vào những vết bầm, hỏi:
"Đau không?"
Anh thấy tôi có vẻ xúc động, lập tức không muốn cho tôi xem nữa, vờ không sao:
"Trông thì hơi đáng sợ thôi, chứ thật ra chẳng đau gì mấy, chỉ là vết thương nhỏ mà—"
Tôi chẳng thèm nghe anh nói, cúi xuống nhẹ nhàng thổi lên chỗ bầm, lo lắng nhìn anh:
"Để em bôi thuốc cho anh nhé?"
Tiêu Ly đột nhiên nghẹn lời. Lúc nói lại, giọng anh khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi:
"...Thật ra vẫn còn hơi đau."
"Em yêu, em thổi thêm chút nữa đi, sẽ hết đau ngay."
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy Tiêu Ly cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi đầy cố chấp: "Em sẽ luôn yêu anh đúng không?"
Trong mối tình này, hình như anh ấy còn bất an hơn cả tôi.
Tôi ôm anh thật dịu dàng mà kiên định:
"Sẽ luôn yêu anh."
Anh cũng ôm chặt lấy tôi, giọng trầm trầm: "Anh cũng vậy."
Anh cũng sẽ luôn yêu em.
End