Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Như thể để chứng minh bản thân không chỉ bốc đồng nhất thời, Tiêu Ly bắt đầu công khai theo đuổi tôi trong trường.
Chỉ cần có thời gian là anh ại đến lớp tôi ngồi nghe ké.
Dốc hết tâm sức để tạo ra những "vô tình gặp gỡ".
Bữa sáng mỗi ngày đều được đưa đến trước mặt tôi đúng giờ.
Tôi nhìn hộp đồ ăn sáng được đóng gói tinh tế, phong phú, thở dài:
“Anh không cần ngày nào cũng mang đâu, buổi sáng em không chắc dậy nổi.”
Tiêu Ly "ồ" một tiếng, nói:
“Vậy sau này anh mang vào buổi trưa.”
“Buổi trưa em sẽ tự xuống căng tin ăn, anh không cần mang đâu.”
Mắt Tiêu Ly sáng lên:
“Ý em là... anh có thể ăn trưa cùng em à?”
Tôi: “……”
Vì những hành động quá mức công khai của anh, chẳng bao lâu sau mọi người xung quanh tôi đều biết “đại ca trường” đang theo đuổi tôi.
Thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện với anh:
“Anh Tiêu, trước đây không phải anh nói mình thích con gái sao?”
Tiêu Ly liếc người đó một cái, hờ hững đáp:
“Xin lỗi nhé, thực ra tôi là cong.”
Cứ như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Thế là cả trường đều biết, Tiêu Ly “cong” rồi.
Nói thật, với ngoại hình, vóc dáng và cả gia thế của anh, đúng chuẩn “thiên tài” trong giới gay. Vì thế sau khi tin đồn lan ra, bắt đầu có vài nam sinh đến tỏ tình với anh.
Trùng hợp thay, tôi vừa bước ra khỏi giảng đường thì bắt gặp đúng một cảnh như thế.
Một cậu bạn mặt đỏ bừng, đưa một hộp bánh quy ra trước mặt anh:
“Tiêu, Tiêu Ly, nghe nói anh thích đồ ngọt, em làm mấy cái bánh quy này, anh thử xem?”
Tiêu Ly tựa người vào thân cây, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, uể oải nói:
“Xin lỗi, tôi không thích đồ ngọt.”
Cậu kia mặt càng đỏ hơn:
“Nhưng, nhưng em thấy anh hay mua đồ ngọt mà!”
“À, mấy cái đó là mua cho người tôi thích.”
Cậu bạn vẫn chưa từ bỏ: “Anh theo đuổi người ta lâu vậy rồi mà cậu ấy vẫn chưa đồng ý. Hay là anh đổi người khác đi?”
Tiêu Ly bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tôi nghĩ tôi chưa nói đủ rõ — tôi không thích đồ ngọt, cũng không thích cậu.”
Cậu bạn không ngờ anh lại phũ đến thế, trừng to mắt không thể tin nổi, cuối cùng giận dữ ném hộp bánh về phía anh:
“Mẹ nó, cái đồ điên.”
Bánh từ trong hộp rơi ra, vương vãi đầy đất.
Tiêu Ly đứng yên tại chỗ, cúi mắt không nói gì.
Ngay lúc tôi tưởng anh sắp nổi khùng lên thì lại thấy anh ra vẻ bừng tỉnh:
“Đúng rồi, mình cũng phải làm bánh cho Nam Nam ăn mới được, em ấy chắc chắn sẽ thích!”
Tôi: “……”