Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ủa? Chẳng lẽ mình còn cơ hội sao?
Tuy không biết trong lòng Tiêu Ly nghĩ gì, nhưng tôi vẫn theo ananh đến phòng y tế.
Bác sĩ kiểm tra vết thương của tôi, nói:
“Chậm chút nữa là vết thương liền lại rồi đó.”
Ông ta nhìn Tiêu Ly đang mặt căng như dây đàn rồi trêu:
“Cưng chiều bạn gái ghê ha?”
Tôi gượng gạo cười, vừa định phủ nhận, Tiêu Ly lại như không nghe thấy câu đùa, giành nói trước tôi, hỏi bác sĩ:
“Vậy phải bôi thuốc gì?”
Bác sĩ lấy từ kệ thuốc xuống một lọ nhỏ:
“Bôi cái này là được.”
Tôi nhận lấy và cảm ơn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Bình thường tôi toàn mặc quần ngắn hoặc quần dài, nên không để ý gì cả.
Lúc này tôi liền nhấc chân lên đặt lên mép ghế, định bôi thuốc cho nhanh.
Kết quả là mới nhấc chân được một chút, đã bị Tiêu Ly đột ngột giữ lấy vạt váy.
Anh gần như nghiến răng mà nói:
“Thịnh Nam, cậu có thể giữ ý một chút không?”
Tôi ngẩng đầu lên, khó hiểu:
“Hả?”
Anh không nói nhiều, đưa tay giật lấy lọ thuốc trong tay tôi, cầm bông tăm ngồi xổm xuống trước mặt tôi:
“Ngồi yên, tôi bôi cho.”
Nói xong, bông tăm lập tức chấm thẳng lên vết thương. Tôi đau quá nên theo phản xạ rụt người lại. Bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh giữ chặt lấy bắp chân tôi, giọng mất kiên nhẫn cảnh cáo:
“Đừng nhúc nhích.”
Tôi không dám động đậy nữa, im lặng để mặc anh xử lý.
Không biết bác sĩ đã đi đâu, trong phòng y tế lúc này chỉ còn tiếng quạt trần xoay nhẹ nhàng.
Tôi cúi đầu nhìn người trước mặt, Tiêu Ly cụp mắt, chăm chú bôi thuốc cho tôi.
Tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Có lẽ vì lúc này anh quá dịu dàng, tôi bỗng cảm thấy mình lại có chút dũng khí trở lại.
Khi anh vừa bôi xong thuốc và đứng dậy, tôi liền lấy hết can đảm, đưa tay níu lấy tay áo của anh.
Ngẩng đầu nhìn anh đầy lo lắng, giọng tôi run nhẹ vì căng thẳng:
“Tiêu Ly, trước đây cậu nói chúng ta không hợp.”
Tôi dè dặt hỏi:
“Vậy... bây giờ tôi thế này, có hợp không?”
—
Chắc Tiêu Ly giận thật rồi
Anh dường như không ngờ tôi còn dám nói như vậy, từ cổ đến mặt đỏ bừng cả lên. Anh nhìn tôi, từng chữ từng chữ như rơi thẳng vào tai tôi:
“Thịnh Nam, ông đây là trai thẳng đó!”
Nói xong liền quay người bỏ đi, đi vội vã, thậm chí có chút giống như chạy trốn. Chắc là thật sự không thể chấp nhận nổi.
Tôi lặng lẽ nghĩ, có lẽ đã thật sự khiến anh thấy ghê tởm rồi.
-----
Khi hẹn hò online với Tiêu Ly, tôi đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện—chỉ là quên không nói mình là con trai.
Ban đầu tôi tưởng anh cũng giống tôi, đều thích con trai.
Không ngờ anh lại luôn nghĩ tôi là con gái.
Nghĩ lại hai tháng yêu đương ngọt ngào ấy, mới hôm kia thôi còn gọi tôi là "cục cưng", còn dỗ tôi ngủ. Vậy mà giờ một lời cũng không nói nữa.
Tôi thở dài lặng lẽ, thực sự không biết phải xử lý đoạn tình cảm này thế nào.
Thế nên suốt một tuần sau đó, tôi không liên lạc với Tiêu Ly thêm lần nào.
Nhưng trước khi tôi kịp nghĩ thông mọi chuyện, một tối nọ lại nhận được cuộc gọi từ anh.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của anh chàng tóc đỏ hôm nọ:
“Alô, là chị dâu phải không?”
Tôi chưa kịp phản ứng: “Hả?”
Tóc đỏ có vẻ bất đắc dĩ:
“Anh Tiêu uống say rồi, cứ nhắc đến chị suốt. Em thấy ghi chú ghim của anh ấy là ‘Cục cưng’, nên đành gọi cho chị.”
“Chị có thể đến đón anh ấy được không ạ?”
Tôi im lặng hai giây, cuối cùng cũng mở miệng:
“Được, gửi địa chỉ cho tôi.”
Tóc đỏ đọc tên một quán bar.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi do dự một chút, vẫn quyết định mặc cái váy hôm nọ.
Lỡ đâu tóc đỏ nhận ra "chị dâu" là con trai, đến lúc đó khó mà giải thích.
Mặc đồ con gái vẫn dễ tránh phiền toái hơn.
Tôi ghi nhớ tên quán, rồi xuất phát đến đó.
Trên đường đi, đầu óc cứ văng vẳng lời tóc đỏ nói.
Tôi vẫn là người anh ghim trên đầu bảng sao?
Tiêu Ly say rồi lại gọi tên tôi làm gì?
Xe dừng lại trước cửa quán bar.
Xuống xe là thấy tóc đỏ đang đỡ Tiêu Ly.
Cậu ta nhận ra tôi là “cô gái” hôm đó mang nước đến, vội vẫy tay.
Sau đó như trút được gánh nặng, giao Tiêu Ly cho tôi.
“Chị dâu vất vả rồi, đây là chìa khóa nhà ảnh, nhờ chị đưa ảnh về giúp với!”
Nói xong, liền quay về xe mình lái đi mất.
Tôi nỗ lực đỡ lấy Tiêu Ly, định gọi xe đưa anh ấy về.
Trong lúc chờ xe, lòng không khỏi lo lắng.
Vì không biết giải thích thế nào với tóc đỏ, tôi mặc luôn váy cho tiện. Nhưng bây giờ lại lo Tiêu Ly sẽ thấy ghê tởm.
Tôi im lặng, không dám quay sang nhìn mặt anh, chỉ nghĩ đưa anh ấy về nhà xong sẽ đi ngay.
May mà xe đến khá nhanh, suốt dọc đường Tiêu Ly cũng im lặng, không gây chuyện.
Tôi thở phào, nhanh chóng mở cửa nhà, vừa dìu anh đi vào trong, giây tiếp theo, cái người cả đoạn đường không nói một câu đã ép tôi vào cửa.
Một làn hơi ấm áp lướt qua cổ tôi. Tiêu Ly vùi đầu vào hõm vai tôi, hơi thở phả lên cổ.
Đôi mắt anh ánh lên trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào tôi:
“Cục cưng lại mặc váy rồi, xinh quá.”
Tôi bị câu nói bất ngờ ấy làm cho đỏ cả mắt, hoảng loạn định đẩy anh ra.
Anh lại dùng một tay giữ lấy cổ tay tôi, tay còn lại nhẹ nhàng lau đi khoé mắt đỏ.
Có lẽ vì mới uống rượu, giọng anh khàn khàn:
“Khóc gì vậy.”
Trong mắt anh là một màu mực sâu thẳm, hoàn toàn không giống với dáng vẻ ghét bỏ tôi mấy ngày trước.
Anh nhìn tôi chăm chú, bàn tay lướt qua tà váy bồng bềnh, giọng vẫn mang chút say:
“Khóc để lát nữa rồi khóc.”
“Cục cưng.”
Anh cúi xuống định hôn tôi, tôi quay đầu tránh đi.
Tiêu Ly như nhận ra sự chống cự của tôi:
“Không muốn à?”
Thấy tôi không trả lời, đầu óc say khướt của anh như suy nghĩ vài giây, bắt đầu đổi chiến thuật.
Ngón tay anh khẽ vuốt eo tôi, giọng mềm xuống:
“Dỗ anh đi mà, cục cưng.”
Tôi không chịu nổi cách nói chuyện ấy, tim rối bời nhìn anh:
“Là anh không thèm để ý tới em trước đấy, Tiêu Ly.”
Anh cúi đầu lại gần:
“Đừng giận nữa được không?”
“Bà xã, anh thật sự rất yêu em, cho anh hôn một cái được không?”
Tôi chớp mắt, hỏi lại:
“…Anh thật sự yêu em à?”
Mắt cậu sáng lên:
“Dĩ nhiên yêu! Yêu nhất là em!”
Tôi chìm vào trầm tư.
Đây là… lời thật lòng khi say sao?
Trong căn phòng mờ tối, tôi cảm thấy tim mình đang đập nhanh không kiểm soát. Anh dùng một tay vòng qua váy tôi, dễ dàng bế bổng tôi lên, lúc cúi đầu lại gần, đôi môi nóng bỏng lướt qua cổ tôi.
Tôi hoảng loạn đưa tay lên che miệng anh lại. Anh cúi mắt, hôn nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
Tôi bị dọa đến mức lập tức rụt tay lại. Tuyến phòng ngự trong tim tôi như từng chút một sụp đổ.
Tôi không kìm được lòng, mang theo chút hy vọng, khẽ hỏi:
“Anh biết em là ai không?”
Anh khẽ đáp, giọng thấp hoà vào đêm tối:
“Thịnh Nam, Nam Nam của anh.”
“Nam Nam”—là cái tên anh thường gọi tôi khi còn hẹn hò qua mạng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi lý trí của tôi như vỡ tan.
Tôi không kìm nổi suy nghĩ. Vậy ra, Tiêu Ly vẫn còn tình cảm với tôi?
Anh ấy cũng không thể buông bỏ đoạn tình cảm đó, đúng không?
Lần cuối cùng. Tôi tự nhủ trong lòng, lần cuối cùng nghe theo tiếng gọi con tim.
Tôi không còn cản Tiêu Ly nữa, ngược lại chủ động ôm lấy cổ anh ấy.
Ngẩng đầu, đón lấy nụ hôn của cậu.
……