Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Lúc này tôi để tóc dài tới tận thắt lưng, mặc áo hở eo, chân váy chỉ ngắn đến đùi, lo lắng hỏi: “Thế này... thật sự ổn sao?”

Cậu bạn thân Phương Phương quả quyết đáp:
“Đợi lát nữa bọn họ đánh bóng xong, cậu mang nước qua là được! Đảm bảo khiến anh ấy kinh diễm luôn!”

Lần đầu mặc đồ con gái, tôi lúng túng nắm chặt vạt váy, vẫn cảm thấy hơi bất ổn:
“Có kỳ cục quá không?”

Phương Phương nhét chai nước khoáng vào tay tôi, đẩy tôi lên phía trước:
“Không hề! Rất đẹp! uộc sống đời thường làm gì có nhiều người làm khán giả như vậy!”

Cô ấy nói vậy khiến tôi cũng bình tĩnh lại phần nào, tay nắm chặt chai nước, chậm rãi bước về phía sân bóng rổ.

Một trận đấu vừa kết thúc, người trên sân đang tản ra.Tôi hít sâu một hơi, tìm kiếm bóng dáng Tiêu Ly giữa đám đông. Kết quả, ánh mắt vừa quét qua sân đã phát hiện rất nhiều người đang nhìn về phía tôi.

Tôi lại bắt đầu thấy không thoải mái.…Không phải nói đời thật không có nhiều khán giả lắm sao?

Một người tóc đỏ tiến đến gần tôi: “Bạn học, cậu tìm ai vậy?”

Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Tìm Tiêu Ly.”

Tóc đỏ kéo dài giọng “Ồ——” một tiếng, có vẻ không lấy gì làm lạ, quay đầu hét to:
“Anh Tiêu! Có người đến đưa nước cho anh này!”

Ngay tức thì, có thêm nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Còn Tiêu Ly cách tôi không xa, đang quay lưng về phía tôi thậm chí không ngẩng đầu, lười biếng đáp:

“Không gặp.”

Tóc đỏ cười gượng gạo:
“Xin lỗi nha bạn học, tính anh ấy là vậy đó.”
Rồi dừng một nhịp, hạ giọng khuyên tôi:
“Bạn học à, bỏ đi thì hơn, cậu xinh thế này, cần gì phải treo cổ trên một cành cây.”

Đúng lúc ấy, Tiêu Ly đứng dậy, dường như định rời đi.
Tôi luống cuống, chẳng màng lời khuyên của tóc đỏ, vội vàng gọi: “Tiêu Ly!”

Vì cố tình hạ nhẹ giọng cuối câu, nên nghe có chút khó phân biệt giới tính, cũng chẳng ai nghi ngờ giọng tôi. Thế nhưng bóng dáng kia lại khựng lại.

Tiêu Ly cuối cùng cũng quay người lại. Ánh mắt anh rơi xuống vạt váy ngắn tới đùi của tôi, rồi chậm rãi dời lên, lướt qua đôi môi có son của tôi.
Cuối cùng dừng lại ở đôi mắt.

Tóc đỏ vẫn đang lải nhải bên tai tôi:
“Bạn học à, thật lòng mà nói nhé, anh Tiêu còn không thèm nói chuyện với con gái, thì đừng nói là nhận nước của cậu… cậu vẫn nên…”

Chưa dứt lời, một bóng người vọt qua bên cạnh cậu ta.

“...nên từ bỏ đi... Ể?! Anh Tiêu, anh làm gì vậy!”

Khi hoàn hồn lại, tôi đã bị Tiêu Ly kéo ra ngoài rồi.

Anh trừng tôi, mặt đầy tức giận, hai vành tai đỏ bừng, giọng khản đặc:
“Thịnh Nam, cậu đang làm cái gì vậy?”

Tôi không ngờ phản ứng của anh lại mạnh đến thế, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Anh đợi vài giây, thấy tôi vẫn im lặng, khó chịu tặc lưỡi:
“Nói chuyện đi.”

Hai tháng yêu nhau, anh chưa từng nặng lời với tôi lần nào.
Nhưng giờ nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, tôi nhận ra… anh đang giận thật.

Tôi chầm chậm suy nghĩ.
Chẳng lẽ bộ dạng tôi thế này làm anh thấy ghê tởm? Nên mới tức giận đến thế?

Tôi run rẩy, bao nhiêu can đảm chuẩn bị từ trước giờ đã tan biến, không dám mở miệng nữa.
Cuối cùng chỉ dám đưa chai nước ra:
“Không có gì… chỉ là đưa nước cho cậu thôi.”

Anh càng thêm bực bội, chau mày nhìn tôi:
“Chỉ vậy thôi?”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh, nhỏ giọng “ừm” một tiếng.

Ánh mắt anh dừng lại ở chân tôi, nhíu mày hỏi:
“Chân cậu sao vậy?”

Tôi nhìn theo ánh mắt anh, mới phát hiện phần bắp chân trắng bị trầy một mảng bầm tím, còn có vết xước đỏ, trông hơi rợn.
Chắc là lúc đến đây vô tình bị cào trúng, tôi gần như không thấy đau.

Tôi lơ đễnh đáp:
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao, cậu đừng lo.”

Tiêu Ly khẽ cười lạnh:
“Ai lo cho cậu?”

Tôi cảm thấy hôm nay anh hình như còn dễ nổi cáu hơn lần gặp mặt trước.
Lúc này tôi mới chắc chắn —
Anh thật sự không thích tôi ăn mặc như thế này.

Kế hoạch mặc đồ nữ mới bắt đầu, đã thất bại rồi.

Bị anh nhìn chằm chằm, tôi dần cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống.
Tôi không muốn mặc bộ này thêm phút nào nữa, vội vã gật đầu, định chuồn lẹ.Nhưng anh lại lần nữa kéo tôi lại, quai hàm siết chặt, mặt lạnh tanh:
“Đi theo tôi tới phòng y tế.”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo