Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trên đường về ký túc xá, Tống Nghiễn vẻ mặt trầm tư, im lặng không nói một lời.
Tôi cố gắng tìm cách bắt chuyện: “Anh tốt thật, còn mang cơm trưa cho em nữa.”
Tống Nghiễn liếc nhìn tôi, “Ừ.”
“Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ngon không?”
“Ừ.”
“...”
Tôi chẳng biết phải làm sao nữa.
Tống Nghiễn biểu hiện rất rõ ràng, ngay cả tôi, người chẳng mấy quan tâm đến chuyện tình cảm, cũng nhận ra anh đang ghen.
Tôi không biết phải làm thế nào để dỗ dành, đành lấy điện thoại ra và lén tìm trên Baidu: Cách dỗ bạn trai khi ghen”.
Câu trả lời đầu tiên là:
“Giải thích rõ ràng với bạn trai, và làm anh ấy hiểu rằng vị trí của anh ấy trong trái tim bạn là không ai có thể thay thế. Sau đó hãy chủ động một chút, quan tâm đến anh ấy và làm một việc khiến anh ấy vui.”
Đang đọc thì Tống Nghiễn bỗng dừng lại, giọng không vui:
“Xem gì thế?”
“Không có gì đâu.” Tôi vội vàng cất điện thoại.
Tống Nghiễn trông càng khó chịu hơn, anh hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống châm điếu thuốc. Từ vẻ mặt anh, tôi có thể nhận ra anh sắp bùng nổ.
Công việc lương cao của tôi đang gặp nguy cơ lớn.
Tôi vội vã làm theo mẫu, giải thích: “Em chỉ tình cờ gặp anh Giang Dật Phàm, không quen lắm đâu, đừng nghĩ linh tinh. Trong lòng em, anh là người quan trọng nhất, không ai có thể thay thế được.”
Quả thật là không thể thay thế, ai có thể cho tôi hai mươi vạn tiền lương mỗi tháng.
Tống Nghiễn cuối cùng mặt bớt căng thẳng, anh quay đầu thở ra một làn khói, hỏi tôi:
“Vậy điện thoại thì sao? Em giấu giếm gì à?”
Tôi do dự một chút rồi đưa điện thoại cho anh.
Tống Nghiễn nhận điện thoại, nhìn qua một lượt rồi cười nhẹ.
“Em cũng biết anh đang ghen à?”
“Ừ.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “Anh thể hiện quá rõ, không muốn biết cũng khó.”
“Em đã làm bạn gái của tôi rồi, vậy mà lại gọi cậu ta là chồng, đi học cùng cậu ta, rồi còn nói gì mà ‘lần sau gặp’, nghe thật không dễ chịu. Tôi bỏ ra hai mươi vạn một tháng, chẳng lẽ chỉ để bị cắm sừng lần nữa?”
“Anh hiểu lầm rồi.” Tôi cúi đầu.
“Tiếp theo thì sao?”
“Hả?”
“Trên mạng không phải nói rồi sao, phải làm một việc khiến tôi vui.”
“Anh nói đi, muốn em làm gì?”
Tống Nghiễn ngẩng đầu lên, “Mở camera điện thoại lên.”
Tôi mở camera, anh cầm điện thoại của tôi, kéo một bạn học đi ngang qua nói vài câu, rồi lại quay lại đứng cạnh tôi, tay cầm thuốc lá tự nhiên khoác lên vai tôi: “Nhìn vào ống kính.”
Chụp vài tấm, Tống Nghiễn nhìn qua ảnh, có vẻ khá hài lòng.
Tôi chủ động hỏi: “Có muốn em đăng lên WeChat công khai luôn không?”
“Được rồi, em cũng biết điều đấy.” Tống Nghiễn cuối cùng cũng thả lỏng, vỗ nhẹ vào đầu tôi rồi dẫn tôi đi về phía trước, “Không gấp, em về ăn trưa đi, bụng kêu cả buổi rồi, cứ tiếp tục kêu thì không hay lắm đâu.”
Tôi ngượng ngùng sờ sờ bụng, không ngờ anh lại nghe thấy.