Yêu đương hợp đồng - 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trong vài tuần liên tiếp, khi không có tiết học, tôi thường đi cùng Tống Nghiễn lên lớp rồi vội vàng quay lại lớp mình để đi học. Nhưng tôi ghét nhất là ngày thứ Ba. Vì Tống Nghiễn có một tiết học ở khu Nam, còn tôi lại có tiết học buổi chiều ở khu chính, hai khu cách nhau khá xa, khiến tôi không kịp ăn trưa và phải đến lớp trong tình trạng đói meo. Ngồi trong lớp mà bụng cứ kêu réo không ngừng.

Tôi thầm nghĩ, đúng là mới sống sung sướng được mấy ngày mà tôi đã trở nên yếu ớt rồi. Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ, sống nhờ vào các chính sách, trợ cấp, học bổng, cộng thêm công việc bán thời gian mỗi ngày, đã giúp tôi có thể bước chân vào giảng đường đại học.

Cuộc sống của tôi không có quá nhiều sự lựa chọn, tiền luôn là yếu tố quan trọng nhất. Hầu hết thời gian ngoài giờ học ở trường đại học, tôi không phải đi làm thêm thì cũng đang trên đường đi làm thêm, chẳng có thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương. Vì vậy, tôi cũng có biệt danh là “mỹ nhân băng giá”.

Thực ra tính cách của tôi khá dễ gần, chỉ là chẳng có thời gian để thể hiện thôi.

“Chào, tôi có thể ngồi ở đây không?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ trên đầu tôi, phá vỡ dòng suy nghĩ của tôi. Hóa ra là anh chàng hôm trước tôi nhầm thành kim chủ, Giang Dật Phàm.

“Có thể chứ.” Tôi đỏ mặt, dịch sang một bên. Sáng hôm đó tôi đã gọi anh ta là chồng trước mặt mọi người, rồi lại không giải thích gì mà vội vã bỏ đi, chắc chắn đã làm anh ta cảm thấy khó xử.

Nghĩ đến đây, tôi chủ động xin lỗi: “Xin lỗi anh, hôm đó tôi nhận nhầm người, thật sự không phải cố ý.”

“Không sao, tôi không phải vì chuyện này mà tìm em.” Giang Dật Phàm ngồi xuống cạnh tôi, “Hôm nay tôi rảnh nên muốn đến dự lớp của các em để ôn lại bài chút.

Anh ta ngừng lại một chút, rồi tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao em lại nhận nhầm bạn trai mình, các em yêu nhau qua mạng à?”

Tôi vừa nói vừa bịa ra: “Không phải đâu, bọn em yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy chúng em là định mệnh của nhau, thế là bắt đầu yêu đương luôn. Nhưng lúc đó chỉ gặp nhau có một chút, ngủ dậy một giấc em đã không nhận ra được anh ấy nữa.”

Chắc không thể nói với anh ta rằng tôi và Tống Nghiễn chỉ có mối quan hệ tiền bạc.

“Vậy sao.” Giang Dật Phàm quay mặt lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi, “Thật là đáng tiếc, nếu em gặp tôi sớm hơn, có thể đã phải lòng khuôn mặt này của tôi rồi.”

“Hả?” Tôi không kịp phản ứng. Tôi đã gặp Giang Dật Phàm từ lâu, mỗi lần đại diện sinh viên phát biểu, đại diện khoa đi tham gia các cuộc thi, anh ta đều có mặt.

Chỉ là tôi và anh ta không có nhiều mối liên hệ, cũng không ngờ anh ta lại nhận ra một người lúc nào cũng vội vã với công việc làm thêm như tôi.

“Tôi nhớ em luôn bảo không yêu đương, tôi có hai ba người bạn cùng khoa đã thổ lộ với em nhưng đều bị từ chối. Lúc đó tôi cứ tưởng em chỉ muốn tập trung vào việc học, ai ngờ lại là vì chưa gặp được người phù hợp.”

“Đúng vậy, haha.”
Tôi gật đầu cười cười, trong lòng nghĩ, đâu phải vì gặp được người phù hợp, tôi chỉ gặp được người đủ giàu thôi.

Sau đó, Giang Dật Phàm không tiếp tục trò chuyện nữa, anh ta đeo kính gọng vàng và chăm chú nghe giảng. Thỉnh thoảng nếu tôi biểu hiện khó hiểu, anh ta sẽ giải thích cho tôi. Không thể không nói, Giang Dật Phàm là người đại diện cho khoa đi thi, nền tảng của anh ta rất vững vàng và cách giải thích cũng rất dễ hiểu.

Tôi nghe đến mức quá nhập tâm, đến khi chuông tan học vang lên cũng không hay biết. Cho đến khi giọng nói đầy ghen tuông của Tống Nghiễn vang lên, làm gián đoạn lớp học nhỏ của chúng tôi.

“Bảo bối, lại nhận nhầm chồng rồi à?”

Giang Dật Phàm nhìn xuống sách, đẩy kính lên, nói: “Không có, tôi đang giải bài cho bạn học này.”

“Thật vậy sao?” Tống Nghiễn mỉm cười, nhưng ánh mắt không có chút ý cười nào, “Vậy lần sau bảo bối cứ nghe tiếp đi, anh mang cơm trưa cho em đây.”
Lúc này tôi mới thấy Tống Nghiễn đang cầm một túi thức ăn ở đầu ngón tay.

“Cảm ơn anh nhiều nhé học trưởng, tôi đi trước đây.”
Giang Dật Phàm mỉm cười, “Vậy lần sau gặp lại, đàn em.”



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo