Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Lai Phúc sững người.
Lùi lại vài bước như thấy ma, đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Chạy vội đến mức, chân trái vấp chân phải suýt ngã chổng vó.
Đụng trúng cột, lại đụng vào sofa, lảo đảo mãi mới lết được về đến phòng ngủ.
Màn đạn lại bắt đầu điên cuồng quét màn:
【Nam chính anh xem cái dáng vẻ rớt hết liêm sỉ của anh kìa!】
【Tôi thấy tim nhói một cái, anh... đang nghĩ gì vậy?】
【Anh là đại ma vương đấy! Có thể ngầu lên chút được không?!】
【Tôi nguyện gọi nữ phụ là huấn luyện sư chó giỏi nhất liên tinh!】
05
Tôi nhìn Tiểu Bạch trong lòng, bộ lông mềm mại mượt mà.
Lại nhớ đến những lời của bình luận hôm qua.
Về đến phòng ngủ, tôi bật trí não lên kết nối với Mạng sao, tìm kiếm tin tức về nhà họ Hordem.
“Ngày hôm trước, cậu chủ Todd của gia tộc Hordem mất tích…”
Tim tôi đập thình thịch như trống trận.
Xem ra bình luận nói là thật rồi.
Không thể chần chừ thêm nữa.
Không kiếm chút tiền thì sắp không có gì mà ăn rồi.
Tôi nhập lệnh, để trí não thông báo với bên đó rằng con của họ đã được tôi nhặt được, và mong họ có thể trả một ít phí chăm sóc trong thời gian qua.
Nhưng trí não của tôi là đồ cũ, nhận diện chữ cứ lắp ba lắp bắp.
Gửi xong, tôi nằm xuống giường, ngủ một giấc thật ngon.
Thế mà sáng hôm sau lại bị đánh thức bởi giọng máy móc lạnh như băng.
Ngoài cửa sổ, mấy chiếc phi thuyền chớp ánh sáng xanh, còi báo động chói tai như muốn nổ tung màng nhĩ.
“Bọn cướp bên trong, các ngươi đã bị bao vây…”
“Khuyên ngươi hãy hạ vũ khí, thả con tin…”
Tôi sợ đến mức lập tức ôm hai con thú nhỏ chạy ra đầu thú tội: “Là hiểu lầm thôi, nghe tôi giải thích đã!”
Viên sĩ quan chỉ huy nhìn thấy Lai Phúc trong lòng tôi thì...mắt trợn trừng, hít một hơi lạnh:
“Cô ta vậy mà còn bắt cóc cả hoàng thái tử Lemos…”
“Chuẩn bị nổ súng…”
06
Còn chưa kịp nói câu nào, đạn gây mê đã nổ tung.
Một làn sáng trắng lóe lên, xung quanh chìm vào bóng tối.
Không biết đã ngủ bao lâu.
Khi tôi tỉnh lại, bên cạnh là một thiếu niên lạ mặt.
“Tỉnh rồi à?”
Cậu ta mỉm cười dịu dàng: “Đừng lo, mọi chuyện đã giải thích rõ ràng rồi, cô sẽ không bị bắt đâu.”
Tôi nhìn mái tóc bạc của thiếu niên, khẽ sững sờ.
“Cậu là…”
Cậu ta vẫn giữ nụ cười hiền hòa: “Tôi là Todd·Hordem, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong thời gian qua.”
Thì ra là Tiểu Bạch.
Tôi vội bật dậy, mặt đỏ bừng: “Không… không có gì đâu…”
“Vẫn chưa tỉnh hẳn à?”
Một người khác bước vào từ ngoài cửa.
Hắn tóc đen, mắt xám, đồng tử ánh lên sắc xám xanh u uẩn.
Thấy tôi tỉnh lại, hắn ngáp một cái: “Cô đúng là ngủ dai, đạn gây mê bình thường chỉ ngủ 30 phút, cô ngủ tới tận sáu tiếng.”
Người đàn ông mặc quân phục, vai rộng eo thon, trông có vẻ là nhân vật không tầm thường.
Tôi kéo tay áo Todd, thì thầm hỏi: “Hắn là ai vậy?”
Ánh mắt hắn rơi xuống chỗ tôi đang nắm tay Todd, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Todd mỉm cười, nắm lại tay tôi như trấn an. “Đừng sợ, hắn là Lai Phúc, cô có thể gọi hắn là Lemos.”
Lần này đến lượt vành tai tôi đỏ lên.
Tôi lắp bắp hỏi: “Các cậu… các cậu trước đó chẳng phải còn ở kỳ ấu niên sao…”
Trời ơi, nhìn sao giống như đã lớn hẳn rồi!
Lemos tiến lên một bước, tách tay tôi ra khỏi Todd.
Hắn nhìn tôi cười lạnh, từng chữ như nghiến răng: “Cô không biết à? Thú nhân bị thương sẽ tạm thời trở lại kỳ ấu niên.”
“Cũng nhờ “ân huệ” của cô, tôi không phải là chó hoang! Tôi là sói!”
Tôi làm sao mà biết chứ!
Bình luận đâu có nói!
Bình luận chết tiệt, mau hiện lên đi!
Tiếp theo đây tôi biết phải làm gì đây?
Dường như đoán được thắc mắc của tôi, Todd kiên nhẫn giải thích:
“Thiên Hàm, đây là phủ của tôi, lâu nay không có ai ở, cô có thể tạm thời sống ở đây.”
“Mọi phòng đều có kết nối Mạng sao, có gì cần cứ bảo quản gia.”
Lemos bên cạnh lười biếng lên tiếng: “Tất nhiên, nếu cô không quen sống ở đây, cũng có thể đến chỗ tôi.”
Tôi im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhé, nhưng tôi có thể không đủ tiền trả tiền thuê phòng…”
Lemos bật cười khẩy: “Không cần cô trả.”
“Coi như là báo đáp đi, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn ra hiệu bằng mắt với Todd, cả hai quay người rời đi.
“Hôm nay còn chút việc cần xử lý, tối nay không về ăn cơm được.”
Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của hai người, gọi họ lại:
“Đợi đã…”
Cả hai quay đầu, nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
Tôi do dự một lát rồi nghiêm túc nói: “Nhớ giữ an toàn đấy.”
Đã bị treo truy nã thì chắc không phải chuyện gì nhỏ.
Todd bật cười khẽ: “Được, nghe lời cô.”
Lemos nhướn mày: “Cô còn đang lo cho bọn tôi sao?”
Bình luận còn căng thẳng hơn cả tôi.
【Chưa rõ sự thật, không đánh giá vội. Giờ thấy mặt nam chính rồi, ủng hộ nam chính!】
【Nữ phụ đừng lo! Còn một chương nữa là nam chính về cung rước vợ rồi!】
【Đừng nói nữ phụ, đến tôi còn khó chọn! Tiểu hồ ly với tiểu lang, chọn ai giờ trời!】
Giữa một biển bình luận, chỉ có một dòng chữ nhỏ lướt qua rất nhanh, không ai chú ý.
【Sao tôi cứ thấy hướng đi của kịch bản này là lạ nhỉ? Sắp kết rồi mà nữ chính vẫn chưa xuất hiện?】