XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NHÂN - 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi chẳng hiểu gì nhưng lại cảm thấy cực kỳ chấn động.


Các người thôi ghép đôi đi được không.


Không ai quan tâm đến sống chết của tôi sao?


Hai đứa này mà đánh thắng thì tôi phải bồi thường tiền.


Mà nếu chúng nó thua, tôi còn phải ngồi tù nữa.


“Được rồi được rồi, đừng đánh nữa.”


Tôi ôm cả hai đứa về phòng ngủ.


“Cùng nhau ngủ với ta cả đi!” 


04


Hai con thú nhỏ vẫn đang trong thời kỳ bé con, cộng lại có lẽ còn chưa to bằng cỡ giày của tôi.  


Tôi nghĩ, cái gọi là đại ma vương mà họ nói, chắc là chuyện của sau này khi chúng lớn lên.  


Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, chú cáo con ngủ trong lòng tôi đã biến thành một con chó con lôi thôi lếch thếch.  


Không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, tỉnh dậy thì Tiểu Bạch đã bị đá xuống gầm giường.  


Chỉ còn lại Lai Phúc nằm thoải mái ngay bên gối tôi.  


Tiếng thở đều đặn và êm ái.  


Tôi nhìn kỹ, cảm thấy hình như Lai Phúc lớn thêm chút rồi.  


Ngũ quan mơ hồ hiện lên hình dáng rõ ràng, trông có vẻ là một chú Husky.  


Đang là mùa đông, Tết cận kề, cả thị trấn khoác lên mình lớp tuyết trắng, đèn đuốc rực rỡ.  


Tôi đến thế giới này mới vài tháng, nhưng đã thấy tốt hơn nhiều so với thế giới thực tại.  


Ít nhất thì không còn những họ hàng hút máu như ma cà rồng, ít nhất mỗi đồng tôi kiếm được đều dùng cho chính mình.  


Ra chợ mua mấy thứ cần thiết cho hai bé thú, lại thấy một đám người vây quanh màn hình, bàn tán xôn xao.  


“Lệnh truy nã quân phản loạn ra rồi!”  


“Thủ lĩnh quân phản loạn lại chính là Thái tử Lê Mỗ Tư?”  


“Chắc chắn là bị hãm hại! Tôi không tin ngài ấy làm chuyện như vậy!”  


Mọi người xôn xao tranh cãi, tôi liếc một cái, kinh ngạc: “Tới một vạn đồng tiền Liên minh cơ à!”  


Một người thú bên cạnh bắt chuyện, cười hì hì nói: “Đúng vậy, đời này không cần lo cơm áo nữa rồi ha.”  


“Nếu cô bắt được hắn, sau này khỏi phải làm lao động thời vụ luôn.”  


Tôi tỏ vẻ suy tư, lại không thấy được ánh mắt mơ hồ tối tăm của Lai Phúc.  


Về đến nhà, mới phát hiện trên giường có một huy hiệu kim cương màu vàng.  


Màn đạn lại bắt đầu spoil cho tôi.  


【Nữ phụ nhặt được cái này rồi mang trả cho quân đội hoàng gia!】  

【Lập công lớn nha! Bán đi còn có thể đổi lấy tiền nữa đó!】  

【Thật sự thương nữ phụ, người khác đều cầm kịch bản bạch phú mỹ, còn cô ấy thì là dân nghèo khổ.】  

【Đến lúc chuẩn bị chết nhớ đòi nam chính tiền nuôi con nha!】  


Tôi liếc nhìn Lai Phúc đang ở không xa.  


Do dự một chút, cuối cùng vẫn nắm lấy chiếc huy hiệu đó.  


Nó nhìn hành động của tôi, cụp mắt không nói, xoay người bước ra ngoài.  


Tôi liền ôm chặt lấy nó, nhét chiếc huy hiệu vào lòng nó.  


“Đồ của mình thì phải giữ cho cẩn thận, lần sau mà làm mất nữa là ta không trả lại đâu đấy.”  


Lai Phúc ngơ ngác nhìn tôi.  


Tôi ôm nó bước vào phòng tắm: “Được rồi, hôm nay đến lúc phải tắm rồi.”  


Nó lúc này mới như gặp phải đại địch, giãy giụa dữ dội, bị tôi ép phải ngoan ngoãn nằm yên.  


“Trốn gì chứ?”  


Tôi nhìn vẻ mặt xấu hổ phẫn nộ của nó, thấy vô cùng khó hiểu.  


“Ngươi sợ cái gì? Ngày nào cũng không mặc quần áo chạy tới chạy lui, ta sớm thấy hết rồi mà.”  


Lai Phúc: “…”


05


Từ sau khi tắm xong, Lai Phúc nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ.  


Chỉ cần Tiểu Bạch tới gần tôi là nó lập tức gầm gừ xua đuổi.  


Tiểu Bạch ấm ức chui vào lòng tôi, nó nghiến răng nghiến lợi tức tối.  


Tối hôm đó lại chẳng thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu.  


Lai Phúc thì bình thản ngồi ăn cơm.  


Tôi bưng khay thức ăn đi khắp nơi tìm kiếm.  


Bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của một người đàn ông.  


Tôi hoảng hốt mở cửa chạy ra.  


Chỉ thấy một người thú mập mạp, quần áo rách rưới, đang nằm rạp dưới đất.  


Đã bị đánh đến mức hiện nguyên hình, cái đầu heo sưng vù bóng lưỡng.  


Vừa thấy tôi, hắn cầu xin thảm thiết.  


“Tiểu thư Thiên Hàm, xin lỗi…”  


“Là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, tiền công của cô, tôi… tôi lập tức chuyển cho cô……”  


Hắn gần như cung kính chuyển tiền vào tài khoản của tôi ngay tại chỗ.  


Rất kính cẩn.  


Thậm chí còn trả gấp ba lần tiền lương.  


Đúng là mùa đông có thần tài mềm lòng mà.  


Tiễn xong tên đối tác kỳ lạ kia, tôi quay đầu lại thì thấy Tiểu Bạch đang ngáp dài ở cửa.  


Tôi cảm động, ôm chầm lấy nó: “Tiểu Bạch, có phải em đi đòi tiền công giúp ta không?”  


Lời vừa dứt, ngoài cửa vang lên mấy tiếng gầm gừ.  


Lai Phúc đang nhìn chằm chằm hai chúng tôi.  


Ánh mắt đó như thể muốn chém tôi với Tiểu Bạch thành trăm mảnh.  


Tôi: “?”  


Nghĩ ngợi một chút, với thể hình của Tiểu Bạch thì đúng là không đủ sức đòi tiền hộ tôi thật.  


Chắc chắn vẫn là do Lai Phúc ở bên cạnh góp phần thêm dầu vào lửa.  


Tôi liền vội vàng khen ngợi: “Lai Phúc cũng giúp đỡ phải không? Lai Phúc cũng giỏi lắm.”  


“Khen Lai Phúc nhà ta nà, vất vả rồi bảo bối ơi~” 

 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo