Chương 8
8.
Tôi bấm số gọi cho cha chồng.
Đầu dây bên kia, giọng ông ta vang lên đầy khí thế, lại còn kèm theo vẻ ban ơn:
“Sao? Nghĩ thông rồi à? Nếu nghĩ thông thì về nhà xin lỗi mẹ chồng mày một tiếng, chuyện này coi như bỏ qua.”
Tôi không để tâm đến sự mỉa mai đó, chỉ lạnh nhạt nói một câu:
“Nếu muốn giữ được công việc của con trai ông, và giữ thể diện cho cái nhà họ Trần, trong vòng nửa tiếng, mang tất cả đến chỗ cũ. Quá giờ, tôi sẽ không chờ.”
Dứt lời, tôi cúp máy.
Nửa tiếng sau, chuông cửa nhà bạn thân vang lên.
Cả nhà Trần Hạo, cùng với Vương Tú Liên, đều có mặt.
Trên gương mặt bọn họ tràn đầy khinh thường và sốt ruột, chắc hẳn cho rằng tôi đã chống đỡ không nổi, phải cúi đầu xin tha.
“Kiều Vũ, lại muốn giở trò gì nữa đây? Tao không có rảnh để dây dưa với mày.” Mẹ chồng hất cằm, đảo mắt một vòng, giọng chua ngoa.
Tôi không đáp.
Chỉ thản nhiên ném một xấp ảnh xuống bàn trà.
Trong ảnh là cảnh Vương Tú Liên lái chiếc BMW đỏ, cùng mẹ chồng xông vào các cửa hàng xa xỉ, tay xách nách mang, cười rạng rỡ như hoa nở.
Sắc mặt mẹ chồng lập tức cứng lại, ánh mắt thoáng né tránh.
Trần Hạo quát lớn:
“Cô dám theo dõi chúng tôi? Kiều Vũ, cô thật hèn hạ!”
Tôi vẫn làm ngơ, tiếp tục đặt thêm một bản hợp đồng mua xe trị giá năm mươi vạn, cùng vài tờ sao kê tài khoản đứng tên Vương Tú Liên, toàn là những khoản tiền gửi kếch xù.
“Trần Hạo, những thứ này là anh đưa cho cô ta? Dùng tiền của tôi? Dùng số tiền cha tôi để lại cho tôi, số tiền cuối cùng?”
Hai hàng lông mày của cha chồng chau chặt lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc như dao.
“Đó là tiền của tôi! Không liên quan gì đến cô!” – Trần Hạo còn muốn ngụy biện.
Tôi khẽ bật cười lạnh, rồi thẳng tay ném bản “hồ sơ lừa đảo” của Vương Tú Liên cùng danh sách liên lạc các nạn nhân xuống bàn.
“Tiền của anh? Thế số tiền cô ta lừa được từ người khác, cũng coi là tiền của anh sao?”
Ông bà Trần lập tức c/h/ế/t lặng.
Họ run run cầm bản báo cáo lên, nhìn từng dòng chữ đen trên nền giấy trắng, sắc mặt dần dần tái mét.
Đặc biệt khi đọc đến đoạn Vương Tú Liên từng khiến một gia đình tan cửa nát nhà, tay mẹ chồng bắt đầu run bần bật, suýt không cầm nổi giấy.
Lúc này họ mới bàng hoàng nhận ra: người mà họ tung hô như “ân nhân”, như “công thần” – hóa ra chẳng phải ai hiền lương tốt đẹp, mà là một kẻ chuyên nghiệp đào mỏ, có thể moi sạch, thậm chí phá hủy cả gia đình họ.
“Không… không phải! Bác trai, bác gái, đừng tin cô ta! Cô ta đang bịa đặt hết!”
Thấy sự thật dần bại lộ, Vương Tú Liên lập tức nổi điên, liều mạng lật ngược thế cờ.
Cô ta chỉ thẳng vào Trần Hạo, nước mắt giàn giụa, gào lên:
“Là Trần Hạo! Tất cả đều do anh ta sai khiến tôi! Chính anh ta nói anh ta chán ngấy con đàn bà không biết đẻ này! Chiếc xe cũng là anh ta tự mua cho tôi, gọi là phí bịt miệng với phần thưởng!”
“Cô câm miệng!” Trần Hạo đỏ gay mặt, tức điên lao đến định đánh cô ta.
Khung cảnh hỗn loạn ngay tức khắc, chẳng khác gì một vở hề lố bịch.
Tôi lạnh lùng đứng bên, nhàn nhạt quan sát bọn họ chó cắn chó, như đang xem một vở kịch rẻ tiền.
Đến lúc thích hợp, tôi bấm nút phát đoạn ghi âm.
Âm thanh vang vọng khắp phòng khách:
“…Đứa bé này vừa đẹp trai lại khỏe mạnh, ba mươi vạn ít quá, ít nhất phải năm mươi vạn…”
Không gian lặng ngắt.
Ông bà Trần mặt mày xám ngoét, không còn là trắng bệch nữa, mà như phủ tro tàn.
Tôi nhìn thẳng vào họ, giọng không cao nhưng từng chữ đều như mũi dao:
“Cô ta không chỉ muốn tiền của các người.”
“Cô ta còn muốn đem bán đi đứa cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Trần.”