Từ Kẻ Địch Đến Người Thương - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
7
 
Chối bay chối biến chỉ càng khiến người ta thấy chột dạ.
 
Tôi biết Lục Kính Nghiêu đang thăm dò mình.
 
Không rõ rốt cuộc tối qua tôi đã làm gì, mà khiến anh ta sinh nghi nhiều đến thế.
 
Nhưng tôi rõ, muốn xóa bỏ sự ngờ vực của anh ta, thì phải làm thế nào.
 
Thực tế chứng minh tôi đoán đúng.
 
Khi tôi tỏ ra bông đùa, nói muốn nhận anh làm em trai, Lục Kính Nghiêu ngược lại không hỏi thêm nữa, xoay người bỏ đi.
 
Tôi không định nhận lại anh ta.
 
Bởi quan hệ giữa chúng tôi trước kia, thật sự quá tệ hại.
 
Nếu anh ta biết Sang Triết đã trở về, ai biết được sẽ phát điên thế nào.
 
Sau chuyện đó, tôi bắt đầu tính toán đến việc ly hôn.
 
Nguyên chủ tiêu xài hoang phí, hầu như không có chút tiền tiết kiệm nào.
 
Giờ đây, tôi chẳng những phải tích góp một khoản phí sinh hoạt.
 
Mà còn phải trả lại số tiền tương ứng với những món đồ sưu tầm đã bị đập nát.
 
Lục Kính Nghiêu tuy không nhắc lại chuyện này.
 
Nhưng tôi không muốn mang nợ anh ta.
 
Để kiếm tiền, tôi quyết định đi gặp một người bạn cũ.
 
Địa điểm là một văn phòng luật sư.
 
Tôi nói với cô lễ tân: “Chào cô, tôi muốn gặp luật sư Đường Tử Hạo.”
 
Lễ tân hỏi: “Cô có hẹn trước không?”
 
“Không có.”
 
“Xin lỗi, nếu không có hẹn thì không thể gặp luật sư Đường.”
 
“Phiền cô báo một tiếng, nói là bạn cũ của anh ấy.”
 
“Dù là ai cũng không được, đây là quy định của luật sư Đường.”
 
“Vậy cô nhắn lại cho anh ấy,”
 
Tôi không chịu bỏ cuộc, hạ thấp giọng, nói rõ từng chữ:
 
“Tôi là Sang Triết.”
 
8
 
Sau đó, tôi ngồi chờ trong đại sảnh.
 
Mười năm rồi, cũng không biết Đường Tử Hạo bây giờ đã trở thành người thế nào.
 
Trên mạng tôi tìm được, anh đã trở thành đối tác cấp cao của văn phòng luật này.
 
Tôi thật sự mừng cho anh.
 
Còn nhớ năm lớp 11, chúng tôi từng đứng trên sân thể dục mà ước nguyện.
 
Anh muốn học luật, sau này làm luật sư.
 
Tôi muốn học điện ảnh, sau này làm đạo diễn.
 
Khi đó anh hùng hồn tuyên bố: “Sang Triết, sau này tìm tôi làm cố vấn pháp luật, tôi sẽ tính cậu giá ưu đãi 20%.”
 
“Chỉ 20% thôi á?”
 
“Đó đã là giá hữu nghị giữa anh em rồi.”
 
Anh đã thực hiện được ước mơ của mình, thật tốt.
 
Sau lưng vang lên tiếng “ting” của thang máy.
 
Một người đàn ông vội vã chạy ra, nền đá cẩm thạch sáng bóng, anh suýt ngã nhưng vẫn không giảm bước chân.
 
“Luật sư Đường…”
 
Cô lễ tân tròn mắt sững sờ.
 
Vị luật sư Đường luôn cẩn trọng nghiêm cẩn, vậy mà cũng có lúc hoảng hốt đến thế sao?
 
Thế nhưng, Đường Tử Hạo chẳng buồn quan tâm đến ánh nhìn đó.
 
Anh lao thẳng đến trước mặt tôi, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm không chớp.
 
“Triết…”
 
“Là tôi đây.”
 
Tôi giơ tay làm một động tác.
 
Đó là dấu hiệu chúng tôi thường dùng để ăn mừng sau mỗi trận thắng bóng rổ.
 
Hốc mắt Đường Tử Hạo lập tức đỏ lên.
 
Anh mời tôi vào văn phòng để nói chuyện.
 
“Khi trợ lý báo tên cậu, tôi còn tưởng mình gặp ma.”
 
Đường Tử Hạo lấy lại bình tĩnh, trêu chọc:
 
“Không ngờ còn có thể thấy cậu còn sống.”
 
“Tôi cũng không ngờ, có một ngày sẽ mặc váy đứng trước mặt cậu.”
 
Cả hai nhìn nhau cười.
 
“À đúng rồi, hồi trước tôi có đưa cho cậu một thẻ ngân hàng đúng không? Trong đó tích góp không ít tiền, giờ có thể trả lại cho tôi không?”
 
Đường Tử Hạo im lặng.
 
“Chẳng lẽ xài hết rồi à?”
 
“Sang Triết, cậu có biết đã mười năm rồi không? Đâu có chuyện đưa cho người ta xong, mười năm sau lại đòi về.”
 
Tôi ngượng ngùng giải thích:
 
“Tôi mới trở lại, trong tay không có gì. Nếu đã tiêu hết cũng không sao, dù gì ban đầu cũng coi như kỷ vật để lại cho cậu.”
 
Ban đầu số tiền đó, tôi định để cho Lục Kính Nghiêu.
 
Nhưng hệ thống nói không được, nam chính phải dựa vào nỗ lực của chính mình để kiếm tiền.
 
Nên tôi chỉ có thể giao nó cho Đường Tử Hạo.
 
Anh là người bạn tốt nhất khi tôi còn là Sang Triết.
 
Cũng là người duy nhất nhận ra tôi vốn là con gái.
 
Đường Tử Hạo luôn giữ bí mật cho tôi.
 
Mỗi lần tôi suýt để lộ, anh đều giúp tôi che giấu.
 
Sáu năm tình bạn, khiến chúng tôi chẳng cần nói nhiều vẫn hiểu nhau.
 
Giờ cũng vậy.
 
Anh không hỏi tôi vì sao c/h/ế/t rồi vẫn sống lại, cũng không hỏi vì sao bây giờ tôi lại mang dáng vẻ này.
 
Đường Tử Hạo xoay người, lục trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ, ném xuống trước mặt tôi.
 
“Mật mã vẫn như cũ, trả lại cho cậu.”
 
Động tác dứt khoát đó, cứ như thể… anh đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo