Từ Kẻ Địch Đến Người Thương - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5
 
Lục Kính Nghiêu sững người.
 
Đám phóng viên ồn ào cũng im bặt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
 
Tôi ấn tay lên lưng anh, ép buộc anh cúi đầu xin lỗi.
 
“Xin lỗi, vừa rồi Lục Kính Nghiêu nói hơi khó nghe, tôi thay anh ấy gửi lời xin lỗi đến mọi người.
 
“Nhưng mà, loại phỉ báng vô căn cứ này chúng tôi không nhận! Ai đưa ra thì người đó chứng minh, nếu các vị có vấn đề thì hãy tìm kẻ tung tin cung cấp bằng chứng!
 
“Còn nếu chưa có chứng cứ mà đã muốn kết tội Lục Kính Nghiêu, vậy thì không nên đi kiểm tra não bộ nữa… mà nên đi khám đường ruột thì đúng hơn!
 
Có phải đường ruột không khỏe, lúc đi vệ sinh lỡ tay kéo não ra ngoài rồi không?”
 
Tôi chống nạnh, đứng chắn trước mặt Lục Kính Nghiêu, mắng một tràng suốt năm phút.
 
Đám phóng viên bị tôi chặn họng, cãi không lại, đành phải rút lui.
 
Khi tôi quay đầu định khoe công, lại bắt gặp Lục Kính Nghiêu đang thất thần nhìn mình.
 
“Sang…”
 
“Cái gì?”
 
“Không có gì.”
 
Anh cụp mắt xuống, cảm xúc phức tạp.
 
Đứng trước mặt anh là Tô Dụ Ý.
 
Không phải ai khác.
 
Tôi vỗ vai anh: “Thôi nào, biết là anh muốn cảm ơn tôi rồi, cho anh cơ hội đó, mời tôi một bữa đi.”
 
Lục Kính Nghiêu không từ chối, chỉ hỏi tôi muốn ăn gì, tôm hùm hay trứng cá muối.
 
Tôi chẳng chút do dự: “Ăn đồ nướng.”
 
Tôi báo địa chỉ, tài xế lập tức lái xe chở chúng tôi đi.
 
Đó là quán nướng vỉa hè mà trước kia tôi thích nhất.
 
Mười năm rồi, quán lề đường nay đã thành nhà hàng sáng sủa, nhưng hương vị dân dã vẫn vẹn nguyên.
 
Vừa bước vào, ông chủ đã nhận ra Lục Kính Nghiêu.
 
“Ối chà, cậu em, lâu lắm không ghé rồi nha.”
 
Tôi ngạc nhiên: “Anh ấy hay đến đây à?”
 
Trong ký ức của tôi, Lục Kính Nghiêu cực kỳ ghét mùi đồ nướng.
 
Cái gì tôi thích, anh đều ghét.
 
Ông chủ gật đầu: “Anh trai cậu mới mất mấy năm đầu, cậu ấy thường xuyên đến, chẳng ăn gì, chỉ ngồi đúng chỗ cạnh cửa sổ đó, ngồi cả buổi chiều. Trước khi đi còn đưa tôi năm trăm tệ, bảo coi như phí giữ chỗ…”
 
“Vào trong đi.” Lục Kính Nghiêu ngắt lời.
 
Ông chủ đập trán: “Ui da, cái miệng tôi, nào nào, mời vào.”
 
Lúc gọi món, tôi chọn hết những món tủ trong ký ức.
 
Duy chỉ bỏ qua món gân nướng.
 
Lục Kính Nghiêu nói: “Món gân ở đây được đánh giá rất cao.”
 
“Không cần, nhai mệt răng.”
 
Anh ngẩng đầu, liếc tôi, không nói thêm gì.
 
Tôi thèm mùi vị này lâu lắm rồi.
 
Đồ nướng với bia, đúng là trọn vẹn niềm vui.
 
Lục Kính Nghiêu vẫn không ăn mấy.
 
Bộ âu phục chỉnh tề của anh, ngồi giữa quán nướng, trông có phần lạc lõng.
 
Nhưng tôi không ngờ cơ thể này lại kém chịu r/ư/ợ/u như vậy.
 
Rất nhanh, tôi đã bắt đầu choáng váng.
 
Lục Kính Nghiêu nhíu mày, hơi chán ghét: “Nên về rồi.”
 
“Không, tôi còn uống được.”
 
“Tô Dụ Ý, người cô toàn mùi rư/ợ/u rồi.”
 
“Tặc, sao cậu lúc nào cũng gọi thẳng cả họ tên tôi thế? Bất lịch sự quá đấy.”
 
“Vậy phải gọi gì?” Anh hỏi, giọng lạnh nhạt.
 
Tôi cười toe toét, say khướt mà chẳng nhận thức được gì, nhoẻn miệng nhìn anh:
 
“Ngoan, gọi là anh trai.”
 
6
 
Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại sau cơn say.
 
Lục Kính Nghiêu đang ngồi ngay bên giường.
 
“Tỉnh rồi à?” Anh gấp cuốn sách trong tay, nhìn tôi, “Có chuyện muốn hỏi.”
 
Trên người anh vẫn là bộ sơ mi quần tây hôm qua.
 
Ít nhất cũng chứng minh rằng tôi không hề mượn rư/ợ/u làm càn với anh.
 
Tôi yên tâm, đáp: “Anh hỏi đi.”
 
“Cô và Sang Triết có quan hệ gì?”
 
“…Hả?”
 
Não tôi suýt thì treo máy.
 
“Anh… anh nói gì cơ?”
 
“Cô và Sang Triết có quan hệ gì?” Anh lặp lại một lần nữa.
 
“Tôi với cậu ta thì có thể có quan hệ gì chứ? Cậu ta là anh của anh, đâu phải anh của tôi.”
 
“Cô từng gặp cậu ta chưa?”
 
“Cậu ta c/h/ế/t sớm như vậy, tôi sao có thể gặp qua.”
 
Tôi lộ vẻ khó hiểu: “Lục Kính Nghiêu, có phải anh còn chưa tỉnh rư/ợ/u nên sáng sớm đã nói nhăng cuội vậy không?”
 
Lục Kính Nghiêu không đáp, trực tiếp đổi sang đề tài khác.
 
“Tôi đã bảo người làm chuẩn bị canh giải rư/ợ/u, lát nữa cô uống một chút.”
 
“Cảm ơn.”
 
“Không có gì… anh.”
 
Động tác tôi đang đứng dậy bỗng khựng lại.
 
Một luồng ánh mắt rơi thẳng trên người, dính chặt lấy tôi, u ám và sắc bén.
 
Lục Kính Nghiêu đang quan sát phản ứng của tôi.
 
Quả nhiên, anh vẫn chẳng hề thay đổi.
 
Một khi đã sinh nghi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
 
Tôi ngẩng đầu, cố tình cười nhẹ:
 
“Vừa rồi anh gọi tôi là anh à? Không tệ không tệ, coi như tôi thu nhận cậu làm em trai rồi.”
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo