Trêu Nhầm Giáo Sư - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
17
 
Khoảnh khắc đó…
 
Phải diễn tả thế nào nhỉ.
 
Giống như cả thế giới bỗng chốc rực rỡ hẳn lên.
 
Tim tôi đập loạn nhịp, *thình thịch thình thịch*.
 
Một cảm giác chưa từng có ùa tới, khiến tôi bất giác muốn khóc.
 
 
 
18
 
Nhưng tôi cố kìm lại, sắp xếp lại tâm trạng của mình.
 
Anh ta sao lại ở đây?
 
Tôi vội vàng đưa tay chỉnh lại mái tóc rối, nhưng anh lại nắm chặt lấy cánh tay tôi.
 
Nhìn qua đã thấy rõ anh đang tức giận.
 
Anh giận cái gì chứ?
 
Rõ ràng trong mối quan hệ mập mờ trước đây, người thấy khó chịu phải là tôi mới đúng…
 
“Anh làm gì thế?” Tôi cố gắng gạt tay anh ra.
 
Nhưng anh không chịu buông.
 
“Em định đi đâu?” Anh chất vấn.
 
“Hả?”
 
Tôi hơi ngơ, cúi đầu thì thấy cạnh đó có vali của anh.
 
Vẫn chẳng hiểu: “Anh sao lại ở đây?”
 
Bất ngờ, anh kéo tôi ôm vào ngực.
 
Không kịp đề phòng, tôi đập mũi vào người anh đau điếng, liền giãy giụa định đẩy ra, nhưng anh lại chẳng chịu thả.
 
“Tống Thi, em không thể như vậy.”
 
Anh siết chặt tôi, giọng khàn khàn: “Lần trước rõ ràng là em ra tay trước, giờ không thể trêu xong rồi quay lưng bỏ chạy.”
 
Gì cơ?
 
Anh đang nói mấy câu tôi chẳng hiểu nổi.
 
Tôi tức tối đưa tay véo mạnh vào hông anh một cái, anh hít vào một hơi, tôi nhân cơ hội ngẩng đầu thoát ra.
 
Ngẩng lên nhìn anh.
 
Thấy viền mắt anh hơi đỏ.
 
 
 
19
 
“Anh sao vậy?” Tôi nhìn anh, khẽ hỏi.
 
“Tống Đạm nói em định tránh anh, còn muốn ra ngoại tỉnh làm việc.” Anh đáp.
 
Hả?
 
Tôi nào có… rõ ràng chỉ đi du lịch thôi mà?
 
Từ bao giờ lại thành ra đi làm việc ở nơi khác rồi?
 
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đại ma vương đã mở miệng:
 
“Tống Thi, đừng đi, được không?”
 
Đôi mắt đỏ hoe của anh nhìn chằm chằm tôi, khiến lòng tôi bỗng chốc chùng xuống.
 
“Không phải chính anh đã gật đầu, đồng ý kết thúc mối quan hệ của chúng ta sao?”
 
Hốc mắt tôi cũng dần nóng lên.
 
Hôm đó thật ra chỉ là tôi đang thử lòng anh.
 
Lúc ấy tôi chưa hiểu.
 
Sau này tôi mới biết, câu hỏi đó căn bản không cần thiết.
 
Tôi cố tình nói ra, chỉ để mong nhận được câu trả lời từ anh.
 
Một câu giữ tôi lại.
 
Để rồi chúng tôi có thể tiếp tục ở bên nhau.
 
Lúc ấy tôi tưởng mình đã có câu trả lời như ý, còn giả vờ vui vẻ một chút.
 
Nhưng chờ đợi sau đó, lại chỉ toàn là nỗi buồn vô tận.
 
Buồn đến mức không thể kiểm soát nổi.
 
Thế nên tôi mới cần đi du lịch, muốn ở một mình một thời gian.
 
Tôi nhìn anh, không kìm được nước mắt:
 
“Giờ anh đang làm gì vậy?”
 
Anh khựng lại, đưa tay lau nước mắt cho tôi, rồi hôn nhẹ lên trán tôi.
 
Anh khẽ nói:
 
“Anh tưởng em nói là chuyện thi lại.”
 
“Là chuyện thi lại, nhưng không chỉ có thế.”
 
Tôi bỗng sốt ruột, giọng cao hơn:
 
“Điều em muốn hỏi là — anh có định giữ em lại không? Có muốn tiếp tục mối quan hệ này không?”
 
Anh hơi sững người, rồi bất chợt khẽ cười.
 
 
 
20
 
“Anh còn cười nữa à!” Tôi vừa khóc vừa gào lên.
 
Anh lập tức vỗ lưng tôi, lại hôn dỗ dành:
 
“Ngốc ạ, anh chẳng phải đã tới rồi sao?”
 
“Nhưng anh chưa bao giờ nói là anh thích em.” Tôi nức nở òa khóc.
 
Thế nhưng tôi lại thích anh nhiều đến vậy.
 
Trong mối quan hệ này, không biết từ khi nào, tôi đã không thể thoát ra nữa.
 
“Là lỗi của anh.”
 
Anh lau nước mắt cho tôi, siết chặt tôi trong lòng, hôn lên mắt tôi, thì thầm bên tai:
 
“Tống Thi, anh yêu em. Chúng ta ở bên nhau nhé.”
 
Tôi co ro trong ngực anh, khóc đến đau lòng.
 
Đưa tay nhéo anh một cái:
 
“Đồ khốn!”
 
Anh hít một hơi nhưng vẫn không buông, vẫn vỗ lưng an ủi tôi.
 
Tôi khóc đến trời đất mờ mịt, không biết bao lâu sau mới dần bình tĩnh lại.
 
Chui ra khỏi ngực anh, mặt lem nhem toàn nước mắt dính lên áo anh.
 
Anh xoa đầu tôi:
 
“Vậy… chúng ta về thôi?”
 
Tôi liếc anh:
 
“Anh bị Tống Đạm lừa rồi, em chỉ đi du lịch thôi, xin nghỉ phép năm đấy.”
 
Anh hơi ngẩn ra.
 
“Em biết anh cũng xin nghỉ nửa tháng.” Tôi nhìn chằm chằm anh.
 
“Ừ.” Anh gật đầu.
 
Sau đó là một khoảng lặng.
 
Ngượng ngùng.
 
“Vậy… giờ đi đâu?” Anh mở miệng.
 
“Đi mở phòng.” Tôi cáu kỉnh đáp.
 
Anh ngẩn người, nhìn tôi kỳ lạ.
 
Á!
 
Không phải!
 
“Ý em là ngủ! Em mệt rồi!”
 
Hôm qua trên tàu có đứa nhỏ khóc suốt cả đêm, đầu tôi ong ong, giờ chỉ muốn ngủ.
 
“Được rồi, được rồi.”
 
Anh cười, ôm tôi, giúp tôi xách hành lý, lo hết mọi việc.
 
Vào đến phòng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
 
“Thế… bây giờ chúng ta là đang quen nhau rồi phải không?” Tôi hỏi.
 
“Ừ.” Anh mỉm cười đáp.
 
Tôi nhảy cẫng lên, anh nhanh tay đỡ lấy.
 
Tôi hôn anh:
 
“Em yêu anh, đồ đáng ghét!”
 
“Anh cũng yêu em.” Anh hôn lại, còn nhéo tôi một cái.
 
Mặt tôi đỏ bừng.
 
Sau đó thì…
 
Nói chung là, nghỉ ngơi coi như khỏi.
 
Dù sao, phép đã xin, người đã tới, tất nhiên phải cùng nhau tận hưởng một kỳ nghỉ hạnh phúc rồi!
 
【Toàn văn hoàn】
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo