Chương 5
13
Những ngày sau đó, tôi với anh cứ thế mà giằng co qua lại!
Mỗi lần đều y như kịch bản cũ — hai đứa nhỏ trước tiên bị anh ép học đến mức kêu trời kêu đất, sau đó đến lượt tôi và anh đấu tay đôi!
Phải nói, khả năng học hỏi của anh quá mạnh, đúng chuẩn thiên tài!
Từ lần đầu tiên tôi chiếm được chút lợi thế, đến những lần sau liên tiếp bị anh “thu phục”, thậm chí dù thỉnh thoảng có lật kèo thành công, thì lần kế tiếp lại càng thảm hơn.
Đến cuối cùng, tôi cũng gần như tê liệt, chai mặt chịu trận.
Nhưng… tôi tuyệt đối không cam lòng nhận thua!
14
Cuối cùng thì ngày thi lại của thằng em và tiểu soái ca cũng đến.
Sau kỳ thi căng thẳng kịch liệt, tin vui cuối cùng cũng tới — bọn nó đã vượt qua.
Ngày hôm đó, hai đứa ôm nhau khóc nức nở.
Thật sự không dễ dàng gì.
Tôi vỗ vai an ủi bọn nó, rồi liếc nhìn về phía đại ma vương đang đứng không xa.
Anh bước lại, nhìn hai đứa nhỏ, rồi lại nhìn tôi.
“Chúc mừng.” Anh nói.
Hai đứa nhỏ: *hu hu hu…*
Vừa khóc vừa chuồn mất.
Chỉ còn lại tôi với đại ma vương mắt đối mắt.
Anh nhìn tôi, bỗng bật cười.
Đưa tay xoa đầu tôi.
Trông tâm trạng anh rất tốt.
Tôi lén liếc anh, nghĩ nghĩ rồi mở miệng:
“Vậy thì… thỏa thuận trước đây của chúng ta… kết thúc rồi nhỉ?”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Tôi gãi đầu, xoay người một cái, rồi chạy biến.
Trong ga tàu điện ngầm, tôi vui sướng nhảy cẫng lên.
Hahaha!
Những ngày bị anh chèn ép cuối cùng cũng chấm dứt rồi!
Yeah yeah yeah\~
Hôm đó tôi liền hẹn hội chị em đi quẩy, nhạc xập xình, nhảy nhót hết mình, ăn mừng cho sự tự do.
Thế nhưng, trong một khoảnh khắc bất chợt, tôi dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tôi dụi mắt nhìn kỹ, lại chẳng thấy gì cả.
Chắc là tôi nhìn nhầm thôi.
Vậy mà không hiểu sao, lòng tôi bỗng thấy hụt hẫng.
15
Cảm giác buồn ấy kéo dài mãi đến tận sáng hôm sau.
Ngay cả trong mơ tôi cũng cứ buồn không ngớt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn khoảng trống trống bên cạnh giường, tôi bật khóc nức nở.
Rõ ràng đã khó khăn lắm mới thoát khỏi sự chèn ép của đại ma vương, vậy mà bây giờ tôi lại bắt đầu nhớ anh.
Xong rồi.
Không thể như thế được.
Chắc chắn đây chỉ là vấn đề do thói quen sinh hoạt thôi!
Tôi chỉ cần tập quen với cuộc sống một mình là được.
Đúng lúc công ty dạo này cũng không có việc gì gấp, tôi liền xin nghỉ phép năm, cộng thêm hai đầu cuối tuần, tổng cộng **5+2+2=9 ngày**.
Tôi quyết định đi du lịch.
Chiều hôm trước ngày khởi hành, tôi thu dọn hành lý.
Thằng em đứng một bên nhìn tôi.
“Chị, chị chắc rồi, muốn đi một mình thật à?” Nó hỏi.
“Chứ còn sao nữa?” Tôi trừng mắt liếc nó, trong lòng toàn là oán giận.
Tất cả đều do nó mà ra!
Hừ!
“Không có gì, không có gì.” Nó gãi đầu, lúng túng đáp, “Vậy thì… chị chú ý an toàn, đến nơi rồi nhớ nhắn tin cho em.”
“Biết rồi.” Tôi trợn mắt, “Mày thì lo mà ngoan ngoãn, đừng để đồ án tốt nghiệp cũng rớt đấy, lúc đó chị không giúp nổi đâu.”
Ánh mắt nó có hơi né tránh, gãi đầu, nói:
“Biết rồi.”
Không hiểu nó lại đang giở trò quỷ gì, nhưng giờ tôi cũng chẳng còn tâm trí để để ý.
Trong lòng tôi chỉ toàn là nỗi buồn nặng trĩu.
16
Đêm hôm đó, tôi lên đường.
Trên chuyến tàu, tôi vẫn không kìm được mà lén vào diễn đàn trường của thằng em.
Cũng chẳng rõ mình muốn tìm gì, chỉ vô thức lướt xem khắp nơi.
Rồi bất ngờ thấy một bài đăng.
【Hỏi thăm về việc dạy thay môn Toán cao cấp】
Toán cao cấp…
Tôi bấm vào xem.
– Nội dung viết: Giáo sư Giang xin nghỉ nửa tháng, để thầy khác dạy thay, muốn hỏi sau đó…
– Phần sau tôi không đọc nữa.
Chỉ thấy được tin Giang Trì xin nghỉ nửa tháng.
Anh cũng xin nghỉ rồi.
Vì có chuyện gì, hay là… giống tôi, cũng không quen được khi thiếu đi?
Tôi vội lắc đầu, ép mình không được suy nghĩ lung tung.
Ngó ra ngoài cửa sổ, trời đã hoàn toàn tối đen.
Tôi đặt vé giường nằm, nghĩ bụng ngủ một giấc, mai tỉnh dậy là tới ga.
……
Sáng hôm sau, tôi tóc tai rối bời, lếch thếch xuống tàu.
Tôi định tìm một khách sạn để ngủ bù cho thỏa.
“Em gái, đi xe không?”
“Em gái, thuê khách sạn không, rẻ lắm đây.”
……
Quảng cáo mời chào bủa vây tứ phía, tôi đều lắc đầu từ chối.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người, lại có kẻ níu tay áo tôi, tôi bắt đầu bực rồi.
“Không đi xe, tôi tự đặt khách sạn rồi.” Tôi gắt gỏng đáp.
“**Tống Thi.**”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi sững người.
Ngẩng đầu lên.
Là **Giang Trì**!