Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ra nước ngoài chưa được bao lâu, tôi lại vô tình bắt gặp Tống Minh Hàn đang quay MV ngay trên phố.
Anh nhìn chiếc vali của tôi, nhướn mày:
“Định bỏ nhà đi hả?”
Tôi cảnh giác nhìn anh.
Tống Minh Hàn khẽ phủi tuyết trên tóc tôi, cười nói:
“Nghe bảo những người tình cờ gặp lại nhau trong đêm tuyết sẽ mãi mãi ở bên nhau. Lãng mạn không?”
Tôi lập tức đẩy anh ra: “Chúng ta mới gặp nhau hai lần thôi. Anh không thấy mình quá tùy tiện sao?”
Anh nhướng mày: “Gặp nhiều hơn em tưởng đấy. Hình nền điện thoại của Lâm Thù toàn là ảnh em.”
Nói rồi, Tống Minh Hàn kéo tôi vào căn lều dựng tạm cho ekip quay, đưa cho tôi một cốc cacao nóng:
“Đi, tôi đưa em đến một chỗ.”
Tôi lắc đầu từ chối.
Anh bật cười lạnh: “Nếu em không đi, tôi sẽ nói cho Lâm Thù biết em đang ở chỗ tôi.”
Mặt dày không tả nổi!
Nhưng tôi chỉ có thể cắn răng thỏa hiệp.
Khó khăn lắm mới trốn ra được, tôi không muốn nhanh như vậy đã bị hai người kia tìm ra.
Tôi cứ nghĩ Tống Minh Hàn sẽ lôi mình đi bar, quẩy cùng gái Tây nóng bỏng.
Ai dè anh lại dẫn tôi đi tiệm bánh ngọt với khu trò chơi điện tử.
Nhìn anh mặc áo khoác da đen ngầu lòi, vậy mà cầm kem ăn ngon lành, tôi sốc muốn ngất.
Thì ra… anh thích đồ ngọt.
Tôi ngẩn người một lúc.
Ngay sau đó, Tống Minh Hàn cúi xuống, cắn một miếng kem trên tay tôi: “Ngọt thật.”
Tôi nghiến răng: “Anh có biết mình giống cái gì không?”
Anh nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi dúi luôn cây kem vào tay anh: “Giống mấy cô tiểu tam trong phim truyền hình chuyên quyến rũ chồng người ta.”
Tống Minh Hàn chẳng những không giận, còn hỏi ngược:
“Thế tôi là tiểu tam, vậy ai mới là chính thất?”
Tôi: “???”
Đây là logic gì vậy trời?
Không muốn đôi co thêm, tôi dứt khoát nói:
“Trễ rồi, tôi về khách sạn đây.”
Anh mỉm cười:
“Để tôi đưa em.”
Nói rồi còn làm ra vẻ ga lăng, giúp tôi mở cửa xe.
Tôi nghi hoặc nhìn anh một cái, nhưng cuối cùng vẫn ngồi vào. Không ngồi thì phí.
Cả ngày hôm nay tôi chạy đôn chạy đáo, sức lực sớm đã cạn kiệt.
Vừa báo tên khách sạn xong, tôi liền gà gật ngủ thiếp đi dưới hơi ấm từ máy sưởi xe.
Không biết ngủ bao lâu, tới khi Tống Minh Hàn mở cửa gọi dậy, anh còn chắn gió rét ở ngoài cho tôi.
“Ngủ say vậy à? Thật coi tôi là tài xế của em sao?”
Tôi gãi mũi, xấu hổ:
“Lần sau tôi mời anh ăn cơm. Anh mau về đi, cũng muộn rồi.”
Vừa xuống xe đi được vài bước, đã nghe tiếng chân sau lưng.
Tôi quay đầu:
“Anh theo tôi làm gì?”
Anh nhìn tôi như nhìn đứa ngốc:
“Không phải em bảo tôi về sớm sao?”
Tôi ngớ người:
“Anh cũng ở đây à?”
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, tôi nằm dài trên giường vừa lướt video vừa thở phào.
Hệ thống lại lạnh lùng xả gáo nước lạnh:
【Ký chủ, cậu đúng là ngốc.】
Tôi: 【Ý gì cơ?】
【Ý là sự trong sạch của cậu khó giữ được rồi rồi.】
Tôi khó hiểu: 【Chỉ là trùng hợp thôi. Chẳng lẽ tôi còn có thể cấm Tống Minh Hàn ở khách sạn này chắc?】
Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa.
Vừa mở ra, một bàn tay lớn lập tức che miệng tôi, lôi vào trong rồi đóng cửa lại.
Trong mắt Tống Minh Hàn ánh lên sự lạnh lẽo: “Vừa nãy có fan cuồng gõ cửa phòng tôi.”
Tôi trợn mắt. Ở tận nước ngoài mà cũng đụng phải fan cuồng sao?
Nhưng nghĩ kỹ, với độ nổi tiếng bùng nổ của anh ta thì cũng chẳng lạ.
“Fan cuồng đã biết số phòng, tôi chỉ có thể qua tìm em.”
Tôi nghi hoặc: “Anh sao không gọi cho nhân viên đoàn đi cùng?”
Anh ho khẽ, vẻ không tự nhiên:
“Họ không ở khách sạn này.”
“Hả?”
Hệ thống lập tức chen lời:【Cậu còn chưa nhìn ra à? Tiểu tử này ở khách sạn này chỉ vì cậu thôi.】
Tôi tức đến muốn hộc máu.
Ra là Tống Minh Hàn cũng có ý với tôi!
Trốn thoát khỏi Lâm Thù và Cố Dạ, cuối cùng lại bị anh ta chặn ở tận nước ngoài!
Vì thân phận Tống Minh Hàn không tiện lộ diện, tôi đành phải gọi điện xuống lễ tân, còn phải nói chuyện với bảo an cả buổi mới tóm được mấy fan cuồng rình rập ngoài hành lang.
Mọi chuyện yên ổn rồi, tôi nói:
“Tống Minh Hàn, anh có thể về phòng mình được rồi.”
Anh vẫn ngồi yên:
“Nhỡ còn kẻ khác thì sao?”
Tôi nheo mắt:
“Anh không định ngủ ở phòng tôi đấy chứ?”
Bị nói trúng tim đen, Tống Minh Hàn mặt tỉnh bơ: “Nếu không phải vì em, tôi đã chẳng ở khách sạn này.”
Tôi trợn tròn mắt.
Đây chẳng phải đạo đức giả ép buộc sao?!
Thấy tôi chưa mềm lòng, anh lại chậm rãi nói: “Tôi từng bị fan cuồng quấy rối rất nghiêm trọng. Họ không chỉ gõ cửa, mà còn cạy khóa, đứng ngay cạnh giường nhìn tôi ngủ.”
“Nếu khách sạn này còn có kẻ như thế, thấy tôi bước vào phòng em… mà em lại ở một mình…”
Nghe đến đó, tôi nổi da gà khắp người.
Tôi vốn nhát gan, từ nhỏ nghe truyện ma là mất ngủ liền.
Tống Minh Hàn thở dài: “Nếu em không sợ, vậy tôi về phòng trước.”
Tôi vội vàng túm lấy tay anh: “Tối nay anh ngủ ở đây đi!”
Cho dù Tống Minh Hàn là con sói đuôi to, cũng còn hơn là mất mạng vì fan cuồng!