Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi nấu cơm xong thì trời đã gần chạng vạng.
Đẩy cửa phòng, rón rén đi tới bên giường của Lâm Thù.
Hệ thống: 【Thì ra cậu định bụng làm chuyện này à. Tôi đã nói rồi, bình thường cậu lười chảy thây, sao tự nhiên lại đòi vào bếp giúp Lâm Thù nấu cơm.】
Tôi mặc kệ nó.
Khẽ kéo lỏng quần của Lâm Thù.
Lấy điện thoại ra, “tách tách” chụp liền mấy tấm.
Rồi ngồi ngắm thành quả.
Đệt, sao vai chính thụ nhà người ta dáng người chuẩn thế này chứ!
Tôi bị đả kích nặng nề.
Mải mê đến nỗi chẳng để ý có người tới gần sau lưng.
Lâm Thù vòng tay ôm lấy tôi, tựa đầu lên vai, tiện tay dùng ngón của tôi lật xem từng tấm ảnh.
Anh khen: “Chụp cũng đẹp lắm.”
“Nhưng lần sau nếu muốn chụp, cứ nói thẳng, tôi sẽ phối hợp.”
Tôi giật mình, lùi liền hai bước:
“Ạnh… anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn gọi anh dậy ăn cơm thôi.”
Lâm Thù liếc xuống cạp quần đã nới lỏng:
“Ăn cơm? Ăn cơm gì cơ?”
Mặt tôi nóng bừng như lửa đốt!
Hệ thống ré lên: 【Ôi trời, tiểu bạch hoa nhà tôi biến thành ớt cay mini rồi kìa!】
Đúng là… còn có thời gian đứng xem trò vui nữa!
Tôi chẳng nghĩ ra được lời nào để giải thích.
Môi ấm áp của Lâm Thù đã áp xuống, vừa hôn vừa cắn nhẹ:
“Đây là lần thứ hai tôi hôn em.”
“Sao vẫn chẳng chút đề phòng nào hết, dễ bị bắt nạt quá rồi.”
Chân tay tôi nhũn ra, ngã bịch xuống nệm bông mềm mại.
Tôi cố vùng vẫy: “Chúng ta… thế này là không đúng!”
Lâm Thù chớp mắt vô tội: “Em thấy khó chịu sao?”
Một luồng điện xẹt dọc sống lưng, tê dại lên tận đỉnh đầu.
Khó chịu thì không, nhưng… còn hơi thoải mái nữa là.
Lâm Thù cười, rõ ràng rất hài lòng với phản ứng của tôi.
Anh ta vừa định cúi xuống hôn tiếp thì—
“Rầm!”
Cửa bị đạp mạnh mở ra.
Cố Dạ đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm: “Các người đang làm gì vậy?”
Tôi đơ người.
Sao cảnh tượng này cứ thấy quen quen…
Đừng nói là Cố Dạ bây giờ kiêm luôn nghề bắt gian chứ?
Cố Dạ lạnh lùng: “Tôi cho cậu ở lại đây, không phải để cậu mơ tưởng người của tôi.”
Người của hắn?
Ý là… tôi sao?
Lâm Thù đứng dậy, không quên chỉnh lại quần áo xộc xệch cho tôi.
“Cố tổng từ trước đến nay đâu chịu thiệt bao giờ? Anh đồng ý giúp tôi giành lại Lâm gia, chẳng qua cũng chỉ vì sau này tôi nắm quyền Lâm thị sẽ giao cho anh mảnh đất Thành Bắc, chuyện này đã bàn từ trước rồi.”
Không khí trong phòng lập tức lạnh băng. Cặp tình nhân định mệnh này mà mở miệng liền đòi đánh nhau?
Cốt truyện này sụp đổ mất rồi!
Tôi vội chen vào giữa, xua tay:
“Bình tĩnh nào! Đâu cần tranh giành. Mọi người cùng vui vẻ ở bên nhau không tốt hơn sao?”
Cả hai cùng lúc quay sang nhìn tôi.
Tôi mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
Hoảng hốt giải thích: “Tôi… tôi không có ý đó.”
Hệ thống lập tức bồi thêm một dao: 【Oa, thì ra ký chủ cũng thích chơi NP hả?】
Nếu không phải đánh không lại được cái máy chết tiệt này, tôi đã ném nó ra ngoài nghiền nát rồi!
---
Nhân lúc bọn họ còn đang đánh nhau, tôi lặng lẽ chuồn về nhà.
Ngã vật xuống giường, chán đời tột độ:
【Này đồ hệ thống khốn, cốt truyện rốt cuộc là thế nào? Nếu còn định qua loa gạt tôi thì không xong đâu!】
Hệ thống nhỏ giọng:
【Nhưng mà tôi bắt cậu làm, đều là nguyên văn viết thế mà…】
Tôi cạn lời:
【Cậu đúng kiểu học sinh dốt đi thi chỉ biết học vẹt, thấy đề đổi khác tí là chẳng hiểu gì luôn phải không?】
Đến mức này rồi, mà còn không nhìn ra bọn họ có ý với tôi, thì tôi đúng là thằng ngu.
Tôi bật dậy như cá chép, cuống cuồng lôi vali ra nhét đồ.
Hệ thống ngơ ngác:
【Ký chủ đang làm gì vậy?】
【Chạy trốn!】
【Cậu chạy đi đâu được? Với lại không cần tiền thưởng nhiệm vụ nữa à?】
Tôi ngồi phịch xuống đất.
Tôi đã đọc nguyên tác rồi.
Kích thích đến mức nào tôi rõ ràng lắm.
Tiền thưởng cái khỉ gì nữa!
Tôi gửi mail nộp đơn xin nghỉ việc, ngay cả lương tháng này cũng chẳng thèm lấy,
lập tức nửa đêm trốn đi. Một mạch bay ra nước ngoài.