Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cùng Cố Dạ đến công ty, chúng tôi đã thu hút không ít lời bàn tán của đồng nghiệp. Dù sao thì Cố Dạ nổi tiếng là người lạnh lùng vô tình.
Họ thậm chí còn trêu chọc: "Cậu không phải tối qua ở cùng Cố tổng đấy chứ?"
Tôi sợ đến mức ho sặc cả ngụm nước vừa uống.
Vội xua tay phủ nhận: "Làm gì có chuyện đó!"
Đồng nghiệp thấy buồn cười: "Nói chơi thôi mà, sao trợ lý Trần lại căng thẳng thế?"
Khó khăn lắm mới đến giờ tan sở, tôi lại bị bạn bè kéo đi xem ca nhạc, lấy cớ là để giải khuây.
Nhưng khi tôi đến nơi mới phát hiện người trên sân khấu là Tống Minh Hàn.
Trong truyện, anh ta là một "đỉnh lưu" ngang ngược, kiêu căng, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của Lâm Thù.
Trong nguyên tác, Tống Minh Hàn và Lâm Thù từng ở chung một trại trẻ mồ côi. Lâm Thù đã cho Tống Minh Hàn sự ấm áp ít ỏi của mình. Dù sau này bị buộc phải chia xa, hai người vẫn giữ liên lạc.
Họ rất thâm tình và chung thủy. Tống Minh Hàn còn giúp Lâm Thù giải quyết không ít rắc rối, dù những rắc rối đó dường như chính là tôi…
Dưới ánh đèn sân khấu, Tống Minh Hàn buộc tóc đuôi ngựa phía sau gáy. Khi cười, ngũ quan tuyệt đẹp của anh ta khiến người ta phải ghen tị. Điều đó làm các fan bên dưới gào thét, thiếu chút nữa làm sập mái vòm của sân vận động.
Buổi diễn kết thúc, đám đông fan hâm mộ lấp kín các lối ra.
Người bạn đồng nghiệp kéo tôi đi về phía cửa sau: "Chú của mình làm ở đây, nên mình biết có cửa sau để ra ngoài."
Nhưng khi cửa thang máy mở, tôi lại thấy Tống Minh Hàn với bộ trang phục kín mít.
Ánh mắt anh ta quá mức có tính xâm lược.
Bạn tôi bước vào thang máy, dựa lưng vào tường run rẩy: "Tống… Tống Minh Hàn."
Tôi phải dùng sức giữ lại mới không để cô ấy ngồi phệt xuống đất.
Tống Minh Hàn: "Tôi đáng sợ đến thế sao?"
Anh ta mặc một chiếc áo khoác da, vai rộng eo thon.
Bạn tôi lắc đầu: "Không, thần tượng, em quá thích anh!"
"Nhưng bạn của cô có vẻ không thích lắm."
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tống Minh Hàn.
Tống Minh Hàn: "Vừa nãy trên sân khấu tôi đã chú ý tới cậu, không hát một câu nào, có phải cảm thấy tôi hát không hay không?"
Bạn tôi là fan cứng của Tống Minh Hàn, đã bỏ tiền mua vé khu VIP phía trước. Việc tôi bị Tống Minh Hàn chú ý tới cũng là chuyện bình thường.
Tôi cố tình ho vài tiếng: "Giọng tôi bị viêm họng."
Trong nguyên tác, Tống Minh Hàn đã gây rắc rối cho tôi không ít ở giai đoạn sau. Tôi phải giữ thái độ khiêm tốn, không thể đắc tội với anh ta.
"Vậy sao?"
Vừa lúc cửa thang máy mở ra.
Tống Minh Hàn vẫy tay: "Vậy hẹn gặp lại, fan hâm mộ nhỏ."