Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Từ Minh rất nhanh đã trở về.
Ôn Nhu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Minh thuật lại: “Xe đụng chết một con hươu sao, sau đó bị chết máy!”
Ông Nhu hỏi tiếp: “Thế bao giờ mới sửa xong?”
“Cái này…”
Mặt Từ Minh đầy vẻ lúng túng, rõ ràng ông ta không có hỏi nhiều như vậy.
Ôn Nhu không nhịn được trách: “Bảo anh đi hỏi thăm một chút chuyện cũng hỏi không rõ ràng nữa!”
Từ Minh ngượng ngùng cười nói: “Để anh đi hỏi lại.”
Ông ta vừa nói xong, nữ hướng dẫn viên du lịch đã đi vào lối đi nhỏ ở giữa, cầm loa phóng thanh nói lớn: “Mọi người trật tự một chút, trước tiên im lặng một tí! Nghe tôi nói đã nào!”
Loa phát ba lần như thế, trong xe cuối cùng đã an tĩnh lại.
Nữ hướng dẫn viên du lịch nói tiếp: “Vừa rồi xe đâm trúng một con hươu sao nên động cơ bị chết máy, bác tài đang gọi cứu viện, xin mọi người trước hết cứ ngồi ở đây, yên tâm đừng sốt ruột!”
“Khi nào mới sửa xong vậy?”
“Tôi bị thương thì phải tìm ai thanh toán đây?”
“Tranh thủ sửa lẹ lẹ cho tôi, đừng làm chậm trễ tôi đi thắp nén nhang đầu tiên sáng sớm mai!”
Mọi người nhao nhao anh một câu tôi một câu, trong xe lần nữa như ong vỡ tổ.
Nữ hướng dẫn viên du lịch không biết làm sao, đành phải xuống xe tiếp tục thương lượng với tài xế.
Một lát sau, nữ hướng dẫn viên du lịch trở về: “Chỗ này không có sóng điện thoại nên không gọi cứu viện được, bác tài đã đi tìm tiệm sửa xe ở gần đây, không biết khi nào mới trở về. Như vậy đi, mọi người có thể xuống xe hoạt động một chút nhưng không được đi quá xa, nếu cần thiết thì cố gắng đi ba người trở lên, đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Đương nhiên nếu như không có việc gì, tôi vẫn đề nghị mọi người nên ở lạitrên xe, có thể đi ngủ, có thể chơi điện thoại…”
“Không có tín hiệu chơi cái rắm ấy!”
Không đợi nữ hướng dẫn viên du lịch nói hết câu, mọi người đã thi nhau xuống xe.
Nữ hướng dẫn viên du lịch thở dài, dặn: “Đừng có đi xa đó! Bác tài lái xe đạp đi, nói không chừng rất nhanh sẽ trở về! Nếu mọi người chạy xa quá, đến lúc đó bị bỏ lại cũng đừng trách tôi không nhắc nhở đó nhé!”
Các du khách đã đi xuống gần hết.
Từ Minh cũng đứng lên đề nghị: “Vợ à, chúng ta cũng xuống xe đi hít thở không khí đi!”
Ôn Nhi nhìn thoáng qua bên ngoài, uống một ngụm nước: “Anh xuống một mình đi, em ngồi đây được rồi!”
Từ Minh đứng đó, có vẻ rất lúng túng, xuống cũng không được mà không xuống cũng không được.
Lúc này, ông chú cơ bắp bên cạnh chợt đẩy ông ta một cái: “Nhóc con, cậu có đi hay không?”
“Đi, đi…”
Từ Minh gần như là bị ông chú cơ bắp đẩy xuống dưới, không muốn đi cũng không được.
Lúc Từ Minh đi ra tới cửa còn lưu luyến quay đầu lại nhìn lướt qua, giống như chỉ cần sơ sẩy một chút vợ của mình sẽ bị người ta câu đi!
Tôi thấy hơi buồn cười, mới mở miệng nói: “Chị, chồng chị rất yêu chị nha!”
Ôn Nhu nói: “Cái này không gọi là yêu, phải gọi là ham muốn chiếm hữu, mỗi ngày đều phiền chết đi được! Lớn hơn chị tròn bảy tuổi, vậy mà lại dính người hơn cả con nữa!”
Tôi hỏi: “Hai người có mấy đứa con rồi?”
“Chỉ một đứa thôi!”
Ôn Nhu kể: “Tựu trường tới là vào lớp ba rồi!”
Tôi rất tò mò: “Đứa nhỏ không đi ra ngoài chơi cùng hai người sao?”
Ôn Nhu lắc đầu, cười khổ nói: “Còn không phải tên Từ Minh chết tiệt đó nói muốn trải nghiệm cái gì mà thế giới hai người sao! Lần này thì hay rồi, đi trải nghiệm ở cái nơi hoang vu này!”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai bên đường cao tốc là rừng sâu núi thẳm.
Trong đó bên phải là núi cao dốc đứng, không ai có thể đi bộ lên được, bên trái có cái sườn đồi ngược lại có thể leo xuống.
Lúc này quả thực cũng có người đang leo xuống, đi vào sâu trong rừng cây, đoán chừng là đi vệ sinh.
Tôi đã ngồi lâu như vậy, có chút mệt mỏi, đang do dự không biết có nên đi xuống hay không thì Ôn Nhu đột nhiên quay sang nhìn tôi hỏi: “Cậu muốn đi ra ngoài sao?”
Tôi gật đầu.
Ôn Nhu: “Đi chung nhé?”
“Được!”
Tôi cười: “Nhưng chỉ sợ anh Từ ghen thôi, dù sao vừa rồi anh ấy rủ chị, chị lại không đi cùng anh ấy!”
“Anh ta dám!”
Ôn Nhu nói rồi cũng cười.
Bên ngoài sắc trời đang dần tối xuống. Hơn bốn mươi du khách đi rải rác khắp nơi. Trong đó có bảy đến tám người đang vây quanh đầu xe chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tôi đi qua xem thử, thì ra là con hươu sao bị đâm chết kia!
Không biết con hươu sao này thuộc giống nào, trông rất nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ lớn cỡ con dê rừng trưởng thành.
Cú đụng kia rõ ràng là đâm rất mạnh, đầu hươu sao gần như đứt lìa, máu tươi vương vãi khắp nơi!
Điều làm tôi thấy lạ chính là bộ quần áo màu đỏ đang đắp lên thi thể hươu sao, trên đó có thêu một chữ “hỉ” thật to!
Một thanh niên nhuộm tóc vàng, ngậm một nhánh cây mai trong miệng đang đứng cạnh thi thể hươu sao, lật thi thể lại xem lẩm bẩm: “Đáng tiếc là một con hươu cái, nếu không thế nào cũng phải cắt ** hươu ngâm rượu uống!”
Một thanh niên khác nói chuyện giống như hơi cà lăm, khó nhọc nói: “Không có học thức, thật… thật đáng sợ! Con này… con hươu này không có sừng dài, chắc chắn là con cái!”
Ba người họ đi cùng nhau.
Thanh niên cuối cùng đeo kính đen đánh giá: “Muốn biết có phải là hươu cái hay không cứ trực tiếp nhìn bên dưới chẳng phải sẽ biết sao, cái gì mà ngâm rượu hay không ngâm rượu!”
Ba người cãi cọ một hồi, bỗng nhiên dừng lại. Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía sau. Tôi quay đầu nhìn lại, thì ra là Ôn Nhu đang đứng ở đó.
Chỉ thấy cả người cô ấy uốn éo, có chút mất tự nhiên. Lúc này cô ấy đang nhìn dáo dác xung quanh, giống như là đang tìm người.
“Cực phẩm kìa!”
Tên tóc vàng mở miệng: “Hình như người phụ nữ kia muốn đi vệ sinh!”
Tên kính đen chen vào: “Mắc mớ gì anh, người ta có ông xã đó!”
“Có ông xã mới kích thích!”
Tên tóc vàng nhìn đến mức tròng mắt gần như sắp lồi ra ngoài!
Tôi đi qua hỏi thăm: “Chị, anh Từ không đi chung với chị sao?”
Ôn Nhu gấp đến độ lớn tiếng mắng: “Tên Từ Minh chết tiệt đó, lúc không tìm anh ta anh ta cứ vác mặt tới la liếm, lúc cần dùng đến anh ta thì lại không thấy bóng dáng đâu!”
Tôi nhìn từ trên xuống dưới cô ấy một phen, hỏi: “Chị… đang gấp lắm hả?”
Ôn Nhi gật gật đầu, khép hai chân lại, xấu hổ nói: “Hơi gấp!”
Tôi chỉ vào một cái lỗ hổng trên lưới bảo vệ đường cao tốc, do dự một lát rồi nói: “Để tôi dẫn chị đi xuống, đoán chừng lát nữa sẽ có thể tìm được anh Từ, hoặc là gặp được mấy nữ sinh khác!”
“Làm phiền em quá!”
Ôn Nhu mang vẻ mặt cảm kích.
Sau khi chúng tôi chui qua lỗ hổng của lưới bảo vệ đi xuống, độ dốc của sườn núi rất dốc. Ôn Nhu mặc váy với đi giày cao gót nên hành động rất bất tiện, đành phải chủ động nắm lấy cánh tay tôi, nhắm mắt bám sát theo đuôi.
Chúng tôi vừa vào đến rừng cây, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Ôn Nhu thử gọi mấy tiếng nhưng không nghe được Từ Minh đáp lại, cũng không thấy những nữ sinh khác.
Tôi nhìn dáng vẻ sắp không nhịn được của cô ấy, thức thời quay người lại nói: “Chị, tôi đi ra đằng trước hút điếu thuốc nhé!”
“Cậu… đừng đi xa quá đó! Tôi sợ bóng tối!” Giọng Ôn Nhu có vẻ rất yếu ớt.
“Ừm, tôi ở ngay đằng trước chờ chị!”
Tôi nói rồi châm một điếu thuốc, đi mấy bước về phía trước.
Hồi lâu sau, sau lưng truyền đến một hồi tiếng nước chảy “róc rách”.
Tôi chờ thêm một lát, chợt nghe Ôn Nhu ở sau lưng sợ hãi hét lên một tiếng “á”!
“Có chuyện gì?”
Tôi theo bản năng định quay người nhưng may là vẫn kiềm được.
“Rắn!”
“Có rắn!”
Ôn Nhu gấp đến độ không nhịn được: “Cậu… tới đây chút đi, hình như tôi bị rắn cắn rồi!”
Lúc này tôi mới quay người đi qua.
Lúc tôi đến gần, thấp thoáng nhìn thấy có một con rắn đen to bằng ngón tay biến mất ở trong bụi cỏ.
Tôi dò xét từ trên xuống dưới Ôn Nhu một phen, hỏi: “Chị bị rắn cắn sao?”
“Ừ!”
Ôn Nhu gật đầu: “Hơi tê, không biết độc tính có mạnh không nữa!”
Tôi hỏi: “Ở đâu?”
“Ở…”
Ôn Nhu bắt đầu nhăn nhó, dùng tay chỉ ra sau lưng một chút, nói: “Hình như ở đằng sau, chị không tự nhìn được.”
Tôi nói: “nếu chỉ là một khối u hoặc là sưng đỏ thì vấn đề sẽ không lớn, nhưng nếu biến thành màu đen thì sẽ nguy hiểm!”
“Hả?”
Ôn Nhu đỏ mặt nói: “Vậy cậu… xem giúp chị được không?”
“Được!”
Tôi vứt tàn thuốc lá, đi ra sau lưng Ôn Nhu, hỏi: “Cụ thể là ở đâu?”
“Ở… bắp đùi đi lên một chút!”
Giọng Ôn Nhu có vẻ ngượng ngùng, âm thanh phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tôi ngồi xổm người xuống.
Ôn Nhu rất phối hợp, chủ động vén váy lên.
Tôi bật đèn pin điện thoại thò đầu qua nhìn kỹ, chỉ cảm giác hơi thở dồn dập, chỉ dẫn: “Xích lên chút nữa!”