Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Sau khi rời khỏi Trịnh phủ, tôi một đường lăn lộn chạy một mạch hơn hai tiếng, cuối cùng đã nhìn thấy đường quốc lộ.
Vận khí không tệ nhỉ!
Tôi nhanh chóng đón được một chiếc taxi:
“Bác tài, đến thôn Nam Uyển II… khách sạn Như Gia ở đằng trước đi!”
Tôi vốn định quay về nhà trọ nhưng chợt đổi ý. Tôn Kiều biết chỗ tôi ở, bây giờ mà đi về chính là tự chui đầu vào lưới, vì vậy tôi đành tạm thời sửa lại lời nói.
Tôi đến Như Gia nhận phòng xong đã là ba giờ sáng.
Tôi khóa trái cửa phòng cẩn thận, vừa ngã xuống giường là ngủ ngay.
Lúc tôi thức dậy đã là buổi trưa.
Tôi đi rửa mặt rồi đặt thức ăn bên ngoài, bắt đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ, hoạch định lộ trình:
Từ thành phố Lục Đằng đến Long Hổ Sơn gần tám trăm cây số, tự mình lái xe chắc chắn là không được.
Thứ nhất như Lục Thành Luân đã nói, tôi phải đi bằng phương tiện giao thông công cộng, như vậy mới có thể che giấu khí tức trên người, đề phòng bị Trịnh bà bà tìm tới.
Thứ hai, xe taxi của tôi còn đang đậu ở cổng chính Trịnh phủ đó!
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định ngồi xe lửa.
Tôi biết đi máy bay sẽ nhanh hơn, nhưng tôi làm gì mua nổi vé máy bay.
Đêm qua tôi trả tiền taxi và đặt phòng xong, trên người chỉ còn lại tổng cộng bảy trăm tệ.
Tôi trả phòng rồi ngồi xe buýt đi đến nhà ga.
Lúc sắp tới lượt tôi xét vé, chỉ thấy ở gần cửa xét vé có một mỹ nữ che ô đang đứng ở đó, hết nhìn Đông đến nhìn Tây, không ngờ lại là Tôn Kiều!
“Móa!”
Tôi giật mình mau mau quay người lại.
Xem ra Trịnh bà bà đã đoán được tôi muốn chạy trốn, còn phái Tôn Kiều tới đây canh tôi!
May mà tôi phản ứng nhanh, không bị Tôn Kiều phát hiện.
Tôi rời khỏi nhà ga, đứng trên đường lớn người qua kẻ lại, không biết nên làm sao.
Có người ở nhà ga đang nhìn chằm chằm, hơn nữa cả sân bay và bến xe đều có người!
Trong lúc tôi đang bí bách, phía đối diện chợt có một chiếc xe khách chạy tới đỗ lại, dừng ở trạm xe khách gần đấy.
Bên hông xe khách căng một cái băng rôn, trên đó viết: “Đoàn du lịch tham quan Long Hổ Sơn - công ty du lịch Trường Đằng thành phố Lục Đằng!”
“Ớ?”
“Trùng hợp vậy sao?”
Tôi tranh thủ chạy tới, không nói hai lời chạy thẳng lên xe.
Người dẫn đoàn là một nữ hướng dẫn viên du lịch. Cô ấy đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, cầm loa phóng thanh trong tay, kéo tôi lại nói: “Này, anh có phải thành viên của đoàn chúng tôi không?”
Tôi hỏi: “Bây giờ đăng ký vào đoàn có còn kịp không?”
Nữ hướng dẫn viên du lịch mỉm cười nói: “Anh may mắn thật! Trong đoàn có một vị khách lên cơn sốt phải nhập viện, vừa hay có một ghế trống!”
“Cả ông trời cũng muốn giúp tôi!”
Tôi mừng thầm trong bụng, xem ra cuộc hành trình đến Long Hổ Sơn lần này có lẽ không uổng công!
Nữ hướng dẫn viên du lịch báo giá: “Chúng tôi đến Long Hổ Sơn du lịch hai ngày, lộ phí vừa đi vừa về, vé vào cửa khu du lịch cộng thêm nghỉ chân hai đêm, tổng chi phí là 588 đồng!”
“Ok!”
Tôi vội quét mã chuyển tiền.
Du khách đều là người địa phương thành phố Lục Đằng, xe khách liên tục vừa chạy vừa dừng đón người.
Lúc tôi lên xe có rất nhiều chỗ trống, cuối cùng tôi chọn một vị trí ở giữa xe bên cạnh cửa sổ.
Nữ hướng dẫn viên du lịch phát cho tôi một cái mũ đỏ kiểu dáng giống như cái của cô ấy.
Tôi kéo vành nón thấp xuống che đi ánh nắng, dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi…
Qua khoảng nửa giờ, du khách rốt cuộc đã đủ, xe khách cũng chạy vào đường cao tốc.
Người ngồi cạnh tôi là một người phụ nữ.
Thật ra tôi còn đang ngủ gà ngủ gật nên cũng không thấy cô ấy, chỉ là đã sớm ngửi được hương thơm nước hoa.
Hương nước hoa rất nhẹ, rất ưu nhã, chắc là giá cũng không rẻ.
Sau khi cô gái lên xe vẫn luôn im lặng, cả tiếng ho khan cũng rất nhỏ.
Tôi tổng hợp lại, đoán rằng đây là một người phụ nữ tương đối dịu dàng ít nói.
Về phần có đẹp hay không thì chỉ có thể xem vận may!
Tôi đương nhiên kỳ vọng đối phương là một mỹ nữ.
Lần đầu đến Long Hổ Sơn, có thể mất bảy đến tám tiếng, cũng không ai hy vọng phải ngồi cạnh một con khủng long.
Trong lúc tôi còn đang âm thầm suy đoán, đột nhiên có người ở sau lưng vỗ lên bả vai tôi một cái.
Tôi tháo mũ xuống, ngoái đầu nhìn lại. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đeo một cái gọng kính kim loại màu vàng, gương mặt hào hoa phong nhã.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì?”
Người trung niên mặt mày tươi cười nói: “Chào tiểu đồng chí, xin hỏi tôi có thể đổi chỗ ngồi với anh được không?”
Đổi chỗ ngồi?
Tôi nhân cơ hội nhìn sang bên cạnh, trước mắt nhất thời sáng lên!
Người phụ nữ bên cạnh có dáng dấp rất xinh đẹp, mặc dù có lẽ đã ngoài ba mươi nhưng ngũ quan thanh tú, khí chất như lan. Một mái tóc dài đen nhánh bồng bềnh xõa xuôi xuống vai, là mỹ nhân phương Đông điển hình.
Tôi lắc đầu: “Không đổi!”
Người đàn ông trung niên nóng nảy: “Tiểu đồng chí, người ngồi cạnh cậu là người yêu tôi, chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài du lịch, xin cậu hãy tạo điều kiện thuận lợi!”
Tôi dứt khoát nói: “Thế cũng không đổi!”
Người trung niên choáng váng, ngẩn người không biết nên nói gì.
Lúc này người phụ nữ bên cạnh phì cười, bày ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Đã bảo anh đặt vé máy bay từ trước, anh cứ khăng khăng đòi tiết kiệm tiền, muốn ngồi xe khách đường dài, lần này như anh mong muốn rồi đó!”
“Cậu cái tiểu đồng chí này, thật đúng là không thể nói lý!”
Người trung niên giận không chịu được nhưng cũng không thể làm gì, đành phải chuyển tầm mắt sang chỗ ngồi bên cạnh mình.
Bên cạnh ông ta là một ông chú cơ bắp đầy mình, trông có vẻ hung dữ, trên người còn có hình xăm!
Người trung niên làm như hơi sợ.
Ông ta do dự một chút, cuối cùng lấy hết can đảm đụng nhẹ vào đối phương một cái.
Ông chú cơ bắp liếc mắt nhìn ông ta, hung hăng hỏi: “Làm gì đó?”
Người trung niên móc ra một tấm danh thiếp, dùng hai tay đưa tới, hạ giọng khép nép nói: “Chào đồng chí, tôi là Từ Minh của cục Giám sát chất lượng đô thị, có thể phiền anh đổi chỗ với vợ của tôi được không?”
“Quản cậu là cục gì!”
Ông chú cơ bắp tức giận nói: “Cút, ông đây là xã hội đen!”
Từ Minh bị hù sợ hết hồn, hậm hực ngồi xuống, cũng không dám nhắc lại chuyện đổi chỗ.
…
Khoảng hai giờ chiều xe khách đường dài chạy vào đường cao tốc.
Đến sáu giờ chiều xe đã chạy được hơn nửa lộ trình.
Lúc này tôi cũng đã ngủ một giấc thức dậy, mở mắt ra thấy mỹ nhân phương Đông bên cạnh cũng đã ngủ.
Bởi vì ghế của cô ấy không nằm cạnh cửa sổ nên chỉ có thể nghiêng người dựa về phía tôi để tránh bị ngã.
Thân thể tôi cứng đờ, không dám lộn xộn, rất sợ sẽ đánh thức mỹ nhân phương Đông.
Tôi nghĩ tới lúc này chồng của cô ấy vẫn đang ở sau lưng, lại cảm thấy vô cùng hưng phấn kích thích!
Đùng!
Đột nhiên có một tiếng nổ vang dội từ đầu xe truyền tới.
Sau đó xe lập tức mất thăng bằng, đột ngột phanh gấp!
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là gặp phải sự cố bất ngờ!
Lần này đúng là bất ngờ ngoài dự tính!
Chỉ trong chốc lát, tiếng thét chói tai trong buồng xe liên tiếp vang lên, các du khách cũng ngã trái ngã phải!
May mà tôi đã thức rồi.
Mắt thấy mỹ nhân phương Đông sắp ngã xuống, tôi lanh tay lẹ mắt ôm chặt cô ấy vào trong ngực!
Quá trình này kéo dài khoảng mười mấy giây!
Cuối cùng xe thắng lại đậu ở ven đường, nhưng kính chắn gió đã vỡ nát, phía trên toàn là máu!
Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, liên tục phàn nàn.
Tôi cúi đầu hỏi: “Chị không sao chứ?”
Mỹ nhân phương Đông sợ đến mặt mày tái mét, cả buổi mới lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Tôi không sao, cảm ơn cậu!”
“Không sao thì tốt!”
Tôi tiếp tục ôm đối phương, quên cả buông tay.
Mỹ nhân phương Đông nhanh chóng đỏ mặt, khẽ lách người ra, nhỏ nhẹ hỏi: “Cậu… cánh tay của cậu có mỏi không?”
“À?”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, vội buông tay.
Mỹ nhân phương Đông mở túi xách ra, đưa cho tôi một chai nước khoáng, một lần nữa cảm ơn: “Vừa rồi cảm ơn em trai nha! Chị tên Ôn Nhu, còn cậu?”
“Trương Viễn!”
Tôi nhận lấy chai nước khoáng, uống một ngụm lớn “ừng ực”.
Lúc này Từ Minh ôm đầu đi tới hỏi han: “Vợ à, em không sao chứ?”
“Em vẫn ổn!”
Ôn nhu liếc nhìn ông ta, hỏi: “Anh sao rồi?”
Từ Minh đáp: “Đầu bị đập trúng một cái, không chảy máu nên không sao!”
Ôn Nhu giục: “Anh đi ra đằng trước xem coi đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Ừ!”
Từ Minh hấp tấp chạy lên.