Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1: Gặp lại

Trong phòng bao khách sạn bên ngoài sân bay thành phố A, người đàn ông ngồi đối diện Cầm Tiễn đang nghe điện thoại của ai đó, cho cô có chút thời gian rảnh rỗi thả lỏng một chút, có điều kiện ép bản thân mình tỉnh táo lại. Từ lúc cô xuống máy bay tới giờ cứ luôn vuốt tóc của mình đến tận bây giờ mới ngưng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi tầm mười phút này đã xảy ra chuyện quái gì, lại biến đổi lớn đến như thế…

Mấy năm trước, lúc cô khôi phục lại trí nhớ của nhân vật xuyên sách chật vật chạy ra nước ngoài. Cầm Tiễn chưa từng nghĩ đến, bởi vì gia đình phá sản mà cô bất đắc dĩ phải quay về nước, vừa xuống máy bay đã gặp lại người đàn ông này đầu tiên.

Diêm Ngọc là vai nam chính ở thế giới trong sách này, là người mà đời này Cầm Tiễn không muốn gặp lại nhất.

Chuyện này phải bắt đầu kể từ việc qua lại giữa cô và Diêm Ngọc. Mặc dù cô là người xuyên sách, xuyên qua thế giới này từ lúc còn ở trong bào thai, nhưng cô lại không hề có chút ký ức gì liên quan đến cuộc sống sinh hoạt ở thế giới này hai mươi năm về trước, là một ngày nào đó cô đột nhiên khôi phục lại trí nhớ mới giật mình biết được mình là một nhân vật trong sách.

Khi cô nhận ra bản thân chính là nữ phụ ác độc ở thế giới trong sách đam mê ngược đãi nam chính, là nữ phụ ngược đãi nam chính đến mức sinh ra bóng ma tâm lý thì cô đã hoàn thành đủ các công việc của nữ phụ trong kịch bản. Mặc dù trong số những việc này có một số hành động hơi khác với cốt truyện gốc một chút, nhưng tất cả đều phát triển theo một chiều hướng chung.

Gần như là nữ phụ ác độc dùng tiền để hạ nhục nam chính, đe dọa ép buộc nam chính phải cười cho mình xem. Ngay thời kỳ quan trọng nhất trong sự nghiệp học hành của nam chính, mối quan hệ giữa hai người bị vạch trần, nữ phụ ác độc đã bỏ lại một đống cục diện rối rắm chạy lấy người, để nam chính phải một mình chịu đựng những lời châm chọc lẫn nhạo bán, thậm chí là bạo lực học đường. Cuối cùng nam chính bởi vì bóng ma tâm lý trong lòng quá sâu, từ đó trở đi không còn cười nữa.

Cầm Tiễn nghĩ đến đây, lại lén lút liếc mắt nhìn trộm người đối diện một cái.

Diêm Ngọc vẫn còn đang nghe điện thoại, từ mới vừa rồi khi anh đột nhiên xuất hiện ở sân bay đến tận bây giờ, anh chưa từng mỉm cười lần nào.

Điều này cũng phù hợp với diễn biến của cốt truyện, sau khi nam chính bị nữ phụ hung ác điên cuồng ngược đãi đã lưu lại bóng ma tâm lý, rốt cuộc không còn cười nữa.

Mà cô vừa đặt chân về nước đã bị Diêm Ngọc bắt gặp, cũng đã đoán được diễn biến tiếp theo ra sao.

Diễn biến tiếp theo của cốt truyện này chính là: gia đình nữ phụ ác độc bị phá sản, sau khi về nước đã bị nam chính tài đại khí thô(*) trả thù.

(*)Tài đại khí thô: có tài, có tiền nhưng khí chất thô thiển.

Cầm Tiễn cúi đầu nhìn điện thoại của mình, khóe môi hơi nhếch lên ẩn ẩn lộ ra một nụ cười khổ. Lúc cô khôi phục lại trí nhớ của nhân vật xuyên sách, cô đã nghĩ đến việc bỏ chạy. Cô không thể đi du học ở quốc gia ban đầu nữ chính đã đi, cô lựa chọn một quốc gia khác, chuyên ngành cũng khác. Chẳng những thế mấy năm nay cô còn cực kỳ chú tâm nhắc nhở cha mình chú ý đến công việc kinh doanh hơn, thế nhưng cuối cùng gia đình cô vẫn bị phá sản vì nhiều lý do khác nhau.

Cô lặng lẽ trở về, chỉ có người trong nhà mới biết được tin tức của cô, nhưng ai ngờ cô vừa xuống máy bay đã gặp phải Diêm Ngọc, gặp thôi còn chưa tính, anh vậy mà còn nhận ra cô.

Rõ ràng đã có đến năm năm chưa từng gặp mặt, vậy mà anh lại có thể nhận ra cô chuẩn xác đến như vậy, điều này đủ để chứng tỏ anh hận cô đến mức nào.

Cầm Tiễn vừa xuống máy bay đã bị bắt lại, sau hàng nghìn suy nghĩ, cuối cùng cô cũng nhận mệnh đi theo sau lưng Diêm Ngọc.

Đồng thời, cô cũng nhắn tin cho người nhà đang trên đường đến đón, bảo bọn họ không cần phải đến đón cô.

Cô không biết Diêm Ngọc sẽ làm gì, nhưng cho dù anh có muốn làm gì thì cô cũng không định để cho gia đình biết chuyện giữa cô và anh. Như vậy chỉ khiến cho gia đình lo lắng thêm thôi, có lẽ còn có khả năng liên lụy đến người nhà. Bây giờ nhà cô phá sản, thiếu nợ những mấy chục triệu, người nhà bởi vì chuyện này đã sắp sứt đầu mẻ trán. 

Bây giờ cô cần phải nghĩ cách thuyết phục người nhà, xóa đi cái suy nghĩ khăng khăng muốn đến đón cô của họ, nhất định phải thuyết phục xong trước khi Diêm Ngọc kết thúc cuộc gọi. Diêm Ngọc nói chuyện điện thoại xong thì sẽ nói chuyện với cô, lúc đó thần kinh cô sẽ căng thẳng đến rối tung cả đầu.

Bởi vì Cầm Tiễn dặn người nhà không cần tới đón cô, tin nhắn của em gái hiện lên màn hình di động của Cầm Tiễn đã bị cô vuốt qua.

A Mộ: [Sao vậy, sao lại không cho em đến đón chị?]

A Mộ: [Chị, đến cùng chị đang nghĩ cái gì thế, chị có thật sự ổn không đó? Chị ra nước ngoài lâu như vậy, gần như đã không còn quen thuộc với nơi này.]

A Mộ: [Nếu chị bị lạc đường thì phải làm sao đây? Lỡ như chị bị lừa thì phải làm sao?]

Cầm Tiễn cảm nhận được sự sốt ruột của em gái mình qua mớ tin nhắn không ngừng gửi đến này, cứ có cảm giác hình như A Mộ đang rất sốt ruột. 

Lạ thật, cô là chị, lại sống một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lẽ ra em gái cô không nên lo lắng chuyện cô có bị lạc đường hay không, có bị lừa đi hay không chứ?

Suy cho cùng cô cứ cảm thấy, chuyện chân chính khiến cho A Mộ lo lắng cũng không phải là mấy thứ mà con bé đã nói.

Nếu như cô có thể tháo gỡ chuyện chân chính làm cho A Mộ lo lắng, chắc là có thể thuyết phục được bọn họ rồi.

Tóm lại cô cứ có cảm giác giống như là mình sắp nghĩ ra cái gì đó rồi lại không nắm bắt được, giống như lời sắp sửa nói ra đến miệng rồi lại không thể nhớ ra.

Phía đối diện truyền tới giọng nói mà cô luôn muốn lờ đi:

“Tôi còn có việc, đang bận.” 

Diêm Ngọc nói với người ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu nghe có vẻ hơi tức giận.

Thế nhưng giọng điệu tức giận lại không ảnh hưởng đến âm sắc êm tai của anh. Sau khi chất giọng khàn khàn ở lứa tuổi dậy thì mất đi, giọng nói của anh đã trở nên thanh thúy trong trẻo hơn, đầy cảm giác của tuổi trẻ.

Mặt mũi anh cảm giác cũng rất trẻ, có vẻ nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi, kết hợp với chất giọng thiếu niên thanh thúy lại không hề có cảm giác đường đột.

Bất ngờ là tính tình của anh lại quá mức trầm tĩnh, tính khí cũng có chút lập dị. Năm đó, trước khi Cầm Tiễn tình cờ phát hiện ra nụ cười làm cho người ta say đắm ấy của anh, nghe nói chưa từng có người nào thấy trên mặt anh xuất hiện nụ cười.

Anh có một gương mặt sáng sủa, đầy khí chất trong trẻo của thiếu niên nhưng lại chưa từng cười một cách cởi mở, yên tĩnh không có sức sống, trong mắt không hề có ánh sáng chiếu rọi. Chiếu theo ánh mắt của anh, cô còn nghi ngờ không biết liệu thế giới ở trong mắt anh có phải là một thế giới trắng đen hay không?

Năm đó, Cầm Tiễn tình cờ bắt gặp nụ cười của anh, cảm giác cũng như suy nghĩ ngay lúc đó chính là, trong nháy mắt khi anh mỉm cười kia, thế giới của anh trong nháy mắt đó có phải đã biến thành năm màu rực rỡ rồi không?

Cuối cùng tất cả suy nghĩ đều biến thành: muốn nhìn thấy nụ cười của anh thêm lần nữa.

Hay cho suy nghĩ muốn nhìn thấy nụ cười của anh thêm lần nữa.

Cho nên sau đó cô lại xúc động nảy ra ý tưởng muốn mua nụ cười của anh, cũng đã làm ra hành động tương ứng…

Chuyện cũ nhớ lại mà giật mình, Cầm Tiễn chua xót rơi lệ trong lòng. Năm đó cô tuổi trẻ không hiểu chuyện, sao lại làm ra chuyện lệch lạc ngu người như vậy chứ.

Nếu như cô hồi phục trí nhớ sớm hơn một chút thì sẽ không đến nỗi gây ra lịch sử đen kiểu này. Cô cũng nên sớm hiểu rõ, thân là nữ phụ ác độc thì phải tự biết thân biết phận.

Cô muốn nhìn thấy nam chính mỉm cười, trăm phương nghìn kế muốn bắt ép anh cười, đối với anh mà nói chính là tra tấn. Cô thấy hoàn cảnh khó khăn trong nhà anh, giúp đỡ kinh tế cho anh, đối với sự cao ngạo thanh cao của anh mà nói lại là một kiểu sỉ nhục lòng tự tôn của anh.

Còn nữ chính vì muốn làm cho nam chính mỉm cười, đã làm một ít việc nhỏ cho nam chính, đối với nam chính mà nói, chính là bình ổn nỗi lo trong lòng anh. Nữ chính chính là mặt trời nhỏ ở trong sinh mệnh của anh, kéo anh ra khỏi vũng bùn tăm tối.

“Mấy ngày trước cô có hỏi tôi, lúc đó tôi đã nói với cô hôm nay tôi có việc bận.” Giọng điệu Diêm Ngọc càng ngày càng lạnh.

"Chẳng lẽ bận đến mười hai giờ đêm vẫn không rảnh sao.”

"Ừ, bận như vậy đấy."

"Không biết hôm nay là ngày đặc biệt gì của cô mà cô lại cứ liên tục tới quấy rầy tôi như vậy."

Dựa theo phản ứng hiện tại của Diêm Ngọc, có lẽ người ở đầu dây bên kia rất muốn anh dành thời gian đi làm việc gì đó, nhưng anh lại liên tục từ chối.

… Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?

Lẽ ra Cầm Tiễn nên suy xét xem phải thuyết phục người nhà ra sao, bây giờ cô lại không nhịn được suy nghĩ thêm cả vấn đề này.

Cô cụp mắt, vuốt qua vuốt lại tin nhắn em gái gửi tới, đột nhiên cả hai vấn đề cô đang suy nghĩ đều đã tìm ra đáp án.

Vấn đề đầu tiên là: lý do gia đình nhất quyết muốn tới đón cô cũng không phải thật sự lo lắng cô có bị lạc đường hay bị lừa gạt gì không, mà họ lo rằng cô sẽ làm ra những việc ngu ngốc, chẳng hạn như tự tử… 

Gia đình phá sản, tình cảnh xuống dốc không phanh, cái loại chênh lệch lớn như mực nước của lòng sông so với mặt biển này, ngay cả cha mẹ cô cũng không chấp nhận được. Em gái và cha mẹ sống chung với nhau, dù nói thế nào, chuyện phát triển cho đến bây giờ cũng đều là người trong nhà cùng nhau chống đỡ qua giai đoạn.

Mà cô vừa từ nước ngoài trở về, một thân một mình, vốn đâu cần phải đợi người nhà tới đón. Bây giờ cô đột nhiên bảo bọn họ đừng tới đón nữa, không tránh khỏi đã làm bọn họ hiểu lầm, tưởng cô muốn một mình đi làm chuyện dại dột gì đấy.

Còn về vấn đề thứ hai, người đang gọi điện thoại cho Diêm Ngọc chính là nữ chính trong sách. Hôm nay với nam nữ chính mà nói, quả thực cũng tính là một ngày đặc biệt.

Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Diêm Ngọc. 

Theo nội dung trong sách, nữ chính đã chuẩn bị chúc mừng sinh nhật bất ngờ cho anh, với anh mà nói, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự ấm áp ở ngoài gia đình.

Ngay cả em gái anh còn không nhớ rõ sinh nhật của anh, cô ấy lại đặc biệt vì anh chuẩn bị chúc mừng sinh nhật bất ngờ.

Đây cũng là một diễn biến rất quan trọng ở trong cốt truyện: Nữ chính chữa lành cho nam chính. Sau chuyện này, nam chính đã mở rộng cánh cửa lòng ra cho nữ chính, từ từ đón nhận sự ấm áp của cô ấy.

Mặc dù bây giờ Diêm Ngọc liên tục từ chối, nhưng Cầm Tiễn biết, cuối cùng anh sẽ phải chịu thua nữ chính.

Có điều cô vẫn muốn chửi thề một câu, Diêm Ngọc này hận cô cỡ nào vậy? Vì muốn trả thù cô đầu tiên, anh lại còn không thèm để ý tới cảm nhận của nữ chính, liên tục từ chối cô ấy, chỉ vì muốn chuyên tâm tiến hành trả thù.

Diêm Ngọc… anh sẽ trả thù cô thế nào đây?

Cầm Tiễn thật sự không nghĩ ra.

Nhân lúc anh còn đang mặc cả với nữ chính qua điện thoại, Cầm Tiễn lập tức gửi tin nhắn cho em gái cô.

Dê Gầy: [Em nghĩ nhiều quá rồi! Em cho rằng chị sẽ tự tử đó hả? Sao chị có thể làm ra chuyện như vậy được? Chị chỉ tình cờ gặp lại bạn học cũ thôi. Chị và bạn học cũ hội họp, em và cha mẹ cùng đến còn không phải hơi bất tiện sao? Với lại em còn bảo là đang kẹt xe, mẹ lại còn say xe nữa, chị cũng không muốn hai người mệt mỏi. Cho nên bây giờ em cứ về nhà nấu một bữa cơm ngon trước đi, nấu xong thì chị đã về tới nhà rồi. Chị rất là nhớ đồ ăn mẹ nấu đó!]

Quả nhiên, đúng như những gì cô nghĩ, sau khi cô giải thích rõ ràng như vậy, em gái cô cũng không hỏi thêm nữa.

A Mộ: [Được rồi... Vậy cũng không còn cách nào khác, nhưng chị vẫn phải giữ liên lạc với em đó. Nếu quá ba mươi phút mà chị không trả lời tin nhắn của em thì em sẽ báo cảnh sát.]

Cô đã nói đến như vậy mà bọn họ vẫn còn lo lắng…

Kỳ thực tạm thời cô vẫn cảm thấy rất ổn, gia đình phá sản, chênh lệch lớn như mực nước của lòng sông so với mặt biển gì đó và vân vân… ngược lại cũng không phải là áp lực lớn nhất.

Người khiến cho cô cảm thấy áp lực nhất chính là cái kẻ đang ngồi đối diện cô đây.

Thời gian vừa khớp, cô vừa thuyết phục người nhà bên kia xong thì Diêm Ngọc đã đặt điện thoại xuống, ánh mắt lại lần nữa rơi vào trên người của cô.

Cảm giác khẩn trương lại một lần nữa ập đến trên người Cầm Tiễn, cô không tự chủ được, cảm giác sau lưng căng cứng.

Diêm Ngọc nhìn cô ba giây, môi mỏng khẽ mím, giọng điệu vẫn thanh cao như trong trí nhớ của cô: "Chúng ta nói tiếp chuyện vừa nãy đi.”

“Ừ.” Cầm Tiễn nhỏ giọng, vừa rồi bọn họ chỉ nói đã lâu không gặp, còn chưa kịp nói gì nhiều.

"Tôi đã biết tình hình hiện tại của gia đình cô. Bây giờ cô đang rất thiếu tiền." Anh dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo