Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trong di chúc của Marianna có đề cập rằng một nửa tài sản của bà sẽ để lại cho Lâm Tự.
Sau khi lễ tang kết thúc Trần Tĩnh Sơn đã giao giấy tờ pháp lý cho cậu, đồng thời khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông sau khi mất vợ mang theo mệt mỏi cùng bi thương, ông ấy nói với Lâm Tự: “Tài sản này đủ để con mua được một cái tinh cầu riêng, nếu con thích một cuộc sống an nhàn không ai quấy rầy, từ hôm nay trở đi liền rời đi Endymion, cũng không cần tham gia nghiên cứu nữa…… Con cũng không nên dành cả đời để buồn được, hết thảy… con còn trẻ, cuộc sống sẽ luôn tiếp tục, rồi sẽ ổn thôi.”
“Ngài tính toán làm cái gì?” Từ giọng nói của Trần Tĩnh Sơn Lâm Tự đã nhạy bén nhận ra điều gì đó bất thường,
“…… Ta phải rời khỏi hành tinh Thủ Đô.” Trần Tĩnh Sơn kéo kéo khóe miệng, muốn nở nụ cười thật tươi an ủi Lâm Tự, nhưng ông ấy đã thất bại, vẻ mặt của ông rất cứng đờ vad khó coi, mà ánh mắt Lâm Tự vẫn nặng nề nhìn chằm chằm vào ông ấy: “Ta đã xin điều khiển đi phòng tuyến Michael ở bên ngoài hành tinh Hải Văn, rời đi nơi đau lòng này.”
Lâm Tự không định mua hành tinh nào, hiện tại, cậu rất có hứng thú với cơ giáp.
"Còn máy chiến đấu thì sao? Ví dụ như loại mà ngài và nguyên soái sử dụng."
Arnold không còn ngạc nhiên nữa: “Cơ giáp của tôi là mẫu MK868, giá trị chế tạo trên dưới 4 tỷ tinh tệ, cơ giáp của nguyên soái vì thiết kế đặc thù, nên phí nghiên cứu phát minh rất cao, tính toán chắc không dưới 10 tỷ tinh tệ.”
Đúng là cái giá này có chút cao, nhưng nếu một ngày thực sự cần thì không phải là không thể chi trả.
“Lâm tiên sinh có hứng thú với cơ giáp sao?”
Heinrich đi vào chiến hạm, anh vừa đi kiểm tra hệ thống phòng thủ bên ngoài của S105, sau khi cởi ra áo giáp ngoài, anh chỉ còn lại một bộ đồng phục chiến đấu không gian màu xanh đậm, vừa vặn hơn so với quân phục, nó thành công phác họa đường cong cơ bắp đẹp đẽ của anh.
Lâm Tự xoay ghế nhìn về hướng Heinrich: “Có một ít.”
Khi cậu nói chuyện lộ ra giọng mũi, cảm giác như một động vật lông xù đang làm nũng cọ vào chân.
nhanh chóng nhìn thoáng qua cuốn sổ tay phi thuyền trong tay Lâm Tự, mấp máy môi rồi nói: “Phong Tuyết đỗ ở trong nhà kho, tiên sinh muốn nhìn không?”
“Bây giờ?” Lâm Tự giương mắt, rời khỏi ghế đứng thẳng dậy, phát hiện Heinrich vẻ mặt không giống như đang nói đùa, người đàn ông này trước đây chưa từng nói đùa với cậu, anh luôn nghiêm túc, lạnh lùng và chân thật như vậy.
“Ừm,” Heinrich dừng một chút: “Tốc độ của S105 là nhanh nhất, tạm thời không thích hợp để cơ giáp ra khỏi khoang không gian phi hành, nhưng có thể tiến vào khoang điều khiển để nhìn.”
Câu hỏi của Lâm Tự khiến Heinrich khó phán đoán liệu cậu có thực sự muốn nhìn thấy cơ giáp khổng lồ bằng kim loại trong nhà kho hay không, chỉ có thể dò hỏi.
Trên thực tế, hiện tại Lâm Tự nhìn không được tốt lắm, nụ cười trong sáng và sắc sảo trong bữa tiệc ngày hôm đó dường như chỉ tồn tại như hoa phù dung sớm nở tối tàn, hiện tại cậu trở về vẻ hỗn loạn thả lãnh đạm và luôn trầm mặc.
Lúc Lâm Tự rời đi Endymion rất vội vàng, không lấy theo quá nhiều đồ đạc, lúc này cậu mặc đại một chiếc áo len cổ lọ màu đen, mái tóc dài ngang lưng tùy tiện xõa tung, chủ nhân của nó cũng không có hứng thú chăm sóc, phối hợp với áo lèn trông thật mềm mại là có chút lộn xộn.
Heinrich không biết Lâm Tư có tâm tình đi xem cơ giáp hay không.
Đáp lại anh là đôi mắt chợt lóe lên của Lâm Tự, màn hình ảo hướng dẫn đóng lại, Lâm Tự nắm lấy tay vịn của ghế xoay đứng dậy,, bước nhanh đi về phía anh: “Đi sao? Nguyên soái.”
Heinrich nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “Ừm”, dẫn Lâm Tự đi xuyên qua lối đi của hạm đi thẳng đến nhà kho, vốn dĩ Lâm Tự đi theo phía sau của anh, thì Heinrich khống chế từng khoản cách bước chân của mình để Lâm Tự đuổi kịp, hai người sóng vai đồng hành với nhau.
Arnold bị hai người kia bỏ lại bàn điều khiển ngước mắt nhìn hai người rời đi, ngốc lăng mà lẩm bẩm nói: “Chuyện này không bình thường……”
Không đúng từ lúc nguyên soái nhìn thấy Lâm tiên sinh, chuyện này rốt cuộc thế nào…… Chẳng lẽ là bởi vì trước đó Lâm tiên sinh đã cắn nguyên soái một ngum, nên nguyên soái bị đánh dấu?
Chuyện này không được hợp lí lắm!
Beta sao có thể đánh dấu Alpha!
Ngay khi Arnold tưởng mình sắp phát điên, thì Thụy Ân một người nữa cũng bị bỏ lại phía sau: “Thượng tá, tôi phụ ngài điều khiển được không?”
Arnold nhíu mày nhìn cậu ấy vài giây, cuối cùng cũng lấy lại được phong thái làm phó quan của Nguyên soái Sở, đặt câu hỏi nói: “Cậu tên là Thụy Ân phải không… Là Thụy Ân của gia tộc Carl?”
Thụy Ân cười hắc hắc, sờ sờ cái ót.
Arnold cảm thấy đứa nhỏ này có chút ngốc, lại lần nữa nhìn về phía bàn điều khiển, rồi nói: “Đã từng cùng cha cậu học qua chưa?”
“Học qua học qua.”
“Được rồi, tiếp tục thao tác điều khiển thông minh, cậu ngồi ghế phụ đi.”
Anh ta vẫn không rõ, tướng quân Carl lại để cho mình một Alpha cấp A tham gia vào công việc nghiên cứu này.
Kho hàng S105 cao 30 mét, không đủ để cơ giáp Phong Tuyết đứng trong đó, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Phong Tuyết uốn gối ngồi dưới đất, hai cánh tay sắt thép rũ dãi hai bên.
Các bức tường của nhà kho được sơn màu trắng tinh, MK686 được đặt ở phía bên trái của Phong Tuyết, không gian to như thế nhưng chỉ có hai con cơ giáp trong này, vẫn còn rất trống trãi, không khí yên tĩnh đang truyền đi sự rung động vo ve của động cơ phi thuyền.
Tiếng bước chân của Lâm Tự cùng Heinrich càng thêm rõ ràng, bất tri bất giác, tiếng bước chân của hai dần dần cùng một nhịp với nhau, khi bọn họ đến gần đèn thông mình theo bước chân sáng lên, vẻ ngoài của Phong Tuyết ngày càng được hiện rõ trong bóng đêm.
Vô số bộ phận kim loại to lớn cấu thành nên cơ giáp này, ngay cả con vít nhỏ nhất trên chân cũng to bằng nắm tay, lớp phủ đặc biệt của nó là màu xám súng, hầu như không phản chiếu ánh sáng, tỏa ra cảm giác lạnh lẽo đột ngột.
Nhưng dù vậy, cơ giáp Phong Tuyết cũng không có vẻ chậm chạp nặng nề, trái lại đường cong của cô ấy lại chỉnh tề mượn mà, những vết sẹo do đạn bắn còn sót lại trên lớp sơn tạo thêm một chút thô ráp khác thường.
Trong S105 chỉ có bốn người bọn họ, tạm thời không có kỹ thuật viên nào tu bổ những vết thương để lại do những cuộc truy đuổi chiến tranh của Phong Tuyết.
“Lâm Tự tiên sinh, đi bên này.” Heinrich giơ tay chỉ đường, dẫn Lâm Tự đến chỗ cánh tay buông xuống của cơ giáp, ở chỗ này, phải ngẩn đầu cao hết cỡ, mới có thể thấy hết cơ giáp.
Bất quá trong khoang điều không nằm ở phần đầu cao nhất của cơ giáp, mà được bố trí bên trong phần ngực, với nhiều lớp hệ thống bảo vệ bảo vệ người lái và bộ điều khiển trung tâm. Sau khi Heinrich hoàn thành việc xác minh điều khiển giọng nói và nhận dạng đồng tử, cửa buồng lái mở ra, một lối đi được hạ xuống, hai người leo lên cầu thang và bước vào buồng lái.
“Sở nguyên soái, hoan nghênh ngài đã đến.” Cơ giáp AI sử dụng chế độ giọng nữ, âm thanh điện tử trầm tĩnh nhẹ nhàng..
Không gian khoang điều khiển không lớn, nhưng bên trong rất sạch sẽ, không có để lộ dầu máy hoặc là dây điện linh tinh giống như những máy móc mà Lâm Tự đã nhìn thấy ở thời mạt thế.
Bảng điều khiển sát cửa sổ phía trước, các nút bấm bố trí san sát nhau, dày đặc đến mức chóng mặt, ngoài ra còn có hai vị trí lái cố định, có mũ bảo hiểm treo trên đó.
“Đây là cơ giáp hai người lái sao?” Lâm Tự hỏi.
Sự hiểu biết của Lâm Tự về cơ giáp ở tinh tế rất hiếm hoi, tinh thần lực là nhân tố mấu chốt để điều khiển cơ giáp, tinh thần lực của Heinrich là cấp S cũng bởi vậy mà nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ trong quân đoàn.
“Phong Tuyết là cơ giáp do mẹ tôi để lại, hầu hết các loại cơ giáp được chế tạo thời đó đều được làm thành hai người lái, chúng cũng được trang bị hệ thống điều khiển bằng tay, hệ thống điều khiển hộp số và hệ thống vận hành tinh thần lực, loại này thiết kế là để tận dụng khả năng chiến đấu đồng thời bảo vệ chiến sĩ điều khiển cơ giáp không bị một lượng lớn thông tin từ hành động của cơ giáp đánh trở về tinh thần lực, dẫn tới ảnh hưởng đến đại não.” Nói tới cơ giáp chiến đấu, Heinrich liền nói nhiều lên, ngày càng trôi chảy hơn.
“Sau lại hệ thống điều khiển trí năng của cơ giáp có đột phát, Một phần công việc xử lý thông tin được chuyển sang cơ khí AI, nên cơ giáp điều khiển một người ngày càng được thịnh hành, vì đảm bảo an toàn mà hệ thống thao tác thủ công cùng quyền chuyển giao không chế bị hủy bỏ. Phong Tuyết cũng đã trải qua nhiều lần cải tạo, nhưng vẫn luôn vẫn lưu lại ba hệ thống này. Lâm Tự tiên sinh, mời ngồi.”
Anh chỉ một cái ghế còn lại trong khoang, Lâm Tự không có từ chối, đi qua ngồi xuống, lần đầu tiên được quan sát thế giới bên ngoài từ ghế lái của chiến sĩ cơ giáp, sau khi cậu ngồi vào chỗ, Heinrich cũng ngồi xuống cái ghế lái bên trái anh sử dụng như thường ngày, mũ giáp tự động hạ xuống, đội lên mái tóc bạc.
“Sức mạnh tinh thần đã được kiểm chứng, hệ điều hành chính thức được mở cho ngài.”
AI vừa dứt lời, Heinrich nghe Lâm Tự nói: “Nguyên soái không cần xưng hô gọi tôi là tiên sinh đâu, có thể kêu tên của tôi mà.”
Heinrich ngẩn người, hơi hơi há mồm, không biết là bởi vì kinh ngạc hay là muốn nói chuyện, anh đẩy đầu lưỡi lên hàm trên, một hồi lâu, đôi môi chậm rãi phun ra một chữ: “Tự?”
Tiếng này thật nhẹ nhàng, nghe giống như lời ai đó dùng khi đưa ngón trỏ lên trước miệng yêu cầu ai đó im lặng, nhưng phòng điều khiển rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ đang cọ xát vào nhau.
Lâm Tự quay đầu nhìn về phía Heinrich, rốt cuộc lộ ra một vẻ mặt khác với vẻ thờ ơ trước đó.
Thần sắc này rất khó giải thích, chỉ có thể gọi là vi diệu.