Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Nguyên soái…… Đến bây giờ người Hoa cổ đại không gọi tên đơn âm mà bỏ qua họ đâu.”
Heinrich rũ xuống mi mắt, hơi nhíu mi nghiêm túc suy tư một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tự, mắt lộ ra dò hỏi, lại lần nữa mở miệng: “Lâm?”
Có một số thời điểm, người ta cũng gọi Heinrich bằng họ của anh, Sở, nhưng đa số, khi kêu anh mọi người sẽ gọi kèm sau họ là chức vị nguyên soái của anh.
Nhưng Lâm Tự nói, không cần gọi cậu là tiên sinh, vậy thì .... Tiến Sĩ Lâm?
Ngay khi Heinrich muốn sửa lại lời nói của mình lần thứ ba, Lâm Tự hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại và nói với anh: “Gọi Lâm Tự là được rôi.”
“Được, Lâm Tự.” Heinrich không biết vì sao lại nhìn cậu một lúc lâu, khi Lâm Tự thấy nghi hoặc định mở miệng hỏi thì anh quay mặt đi, anh đặt tay lên cần điều khiển của máy móc: “Độ cao nhà kho không đủ, Phong Tuyết chỉ có thể làm vài động tác cơ bản thôi, cậu nhớ thặt kỹ dây an toàn, tôi sẽ bắt đầu.”
Lâm Tự cúi đầu, dùng đai an toàn hình chữ X cẩn thận cố định mình thật chặc vào ghế lái, ccảm giác bị trói buộc và đè ép khiến cậu hơi khó thở , nhưng khi Heinrich khởi động Phong Tuyết đựng dậy, tiếng vang máy móc đánh vào màng nhĩ đến cảm thiết bị cách âm cũng không hạn chế hoàn toàn.
Dây chuyền xử lý xác zombie được cơ giới hóa trong căn cứ và tiếng chiếc cưa phẫu thuật chỉnh hình đã trong phòng phẫu thuật lóe lên trong tâm trí cậu.
Yết hầu Lâm Tự cắn chăth, cậu dùng sức nhắm mắt, để tư duy chìm vào bóng tối, nhưng cảm giác không trọng lực khi cơ giáp to lớn đứng dậy khiến cậu phải giật mình mở mắt, tay nắm chặc tay vịn.
Heinrich lén nhìn thoáng qua cậu, giảm tốc độ kéo cần điều khiển, góc nhìn của cửa sổ nhìn phía trước thay đổi, Phong Tuyết chậm rãi và nặng nề chuyển từ tư thế ngồi sang quỳ một gối, hiện tại tầm nhìn bây giờ đã cao hơn lúc đầu khoản mười mét, ánh đèn kho hàng chíu sáng khung cảnh ở phía trước, ánh đèn chói lóa chiếu sáng mọi thứ trong khoan điều khiển cơ giáp, bao gồm cả khuôn mặt tái mét của Lâm Tự.
Phong Tuyết dừng lại, Heinrich bỏ tay khỏi cần điều khiển, duỗi về phía Lâm Tự, nhưng giữa đường dừng lại, chăm chú lắng nghe một lúc, liền mở đường dây liên lạc với khoan tàu chỉ huy, hỏi: “Arnold, S105 đang ở quá độ sao?”
“Báo cáo tướng quân, S105 đang chuẩn bị bước vào dịch chuyển, trường lực bên ngoài đã mở, khoản 30 giây nữa đường hầm dịch chuyển sẽ mở đủ để thông hành!”
“Đã biết.” Heinrich cắt đứt đường liên lạc rồi quay qua hỏi Lâm Tự: “Lâm Tự, cậu bị say tàu phải không?”
Lâm Tự ho khan hai tiếng, đè xuống cơn buồn nôn đang cồn cào trong bụng, xua tay: "Không nghiêm trọng đâu, anh đừng lo lắng cho tôi."
Heinrich nhìn bàn tay nắm chặt tay vịn đến lộ ra đốt xương trắng của Lâm Tự, cảm thấy chính mình nên làm gì đó, nhưng lại có chút chần chờ.
Trong hạm đội Thâm Uyên binh lính đa số thuộc Alpha, nhưng cũng có một số Omega và Beta có cơ thể đủ mạnh mẽ, những người không chịu được cường độ bước nhảy sẽ bị loại trong quá trình huấn luyện của trường quân sự và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Heinrich.
Bản thân Heinrich từ nhỏ đã lớn lên trên con chiến hạm của mẹ, bước nhảy là chuyện rất thường ngày, anh không có kinh nghiệm xử lý say tàu khi vào bước nhảy.
Nếu là tinh hạm dân dụng, dùng để chở đoàn khảo sát thì khi bước vào bước nhảy cũng sẽ bằng phẳng hơn, cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống bị say tàu, tuy nhiên tinh hạm quân sự trình độ lại khác xa với tinh hạm dân dụng, mà S015 còn là một con tàu tốc hành, cường độ sẽ kịch liệt hơn.
Ánh đèn liên tục phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ, Heinrich đứng dậy đi đến sườn phòng điều khiển, một loạt tiếng động vang lên, anh đã quay lại, nhưng không ngồi vào vị trí của mình mà đi đến bên cạnh Lâm Tự.
Heinrich vóc người cao lớn đĩnh bạt, khi Lâm Tự ngồi, cao lắm chỉ đến eo của anh thôi, sao đó Heinrich giống như cơ giáp Phong Tuyết nữa ngồi xuống, hiện tại, đổi lại anh phải ngẩng đầu để nhìn Lâm Tự.
Lâm Tự khép hờ mắt, hô hấp nặng nề lại đứt quãng, hiển nhiên không nghiêm trọng như cậu nói, Heinrich nhìn đôi mắt xám dưới hàng mi đang run rẩy, ánh sáng quá mạnh làm chúng muốn trong suốt đi, nhưng Heinrich không có đáp lại, người sau quay mặt đi, đặt ly nước vào tay Lâm Tự, nhỏ giọng nói: “Uống một chút nước ấm đi.”
“chậc.”
Heinrich nghe được tiếng rầu rĩ phát ra từ giọng mũi của Lâm Tự, có chút giống tiếng cười, nhưng hình như lại không phải.
Có lẽ là không, Lâm Tự không thường xuyên cười, hiện tại cũng không có gì có thể khiến cậu cười được.
Lâm Tự tiếp nhận ly nước, nhấp nước miếng nhuận ướt môi, không tiếp tục than thở về thói quen uống nhiều nước nóng của con người hàng ngàn năm nay.
Những thay đổi mạnh mẽ về trạng thái thời gian và không gian trong quá trình thực hiện bước nhảy giống như những mũi kim đâm vào dây thần kinh nhạy cảm của Lâm Tự, những ký ức khó khăn và đau đớn khi dựa vào sức mạnh dị năng và vũ khí để xé nát thời gian và không gian đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, nhất thời làm cậu rơi vào trạng thái khủng hoảng.
Đây cũng không phải vấn đề gì lớn, ngồi nghỉ một chút là ổn thôi.
Lúc ở tỏng đường hồm dịch chuyển cơ thể cậu rất an tĩnh, nhưng thời không biến hóa sẽ làm tai bị ù đi, tựa như giờ phút này mọi thứ đều đứng lại, Lâm Tự uống thêm vài ngụm nước.
Khi cậu ướng nước, Heinrich cúi người về phía trước giúp cậu cởi bỏ đai an toàn, có người lạ đến gần làm Lâm Tự run rẩy một chút, nhưng rất nhanh đã khống chế được chính mình, Heinrich nói: “Khi cơ giáp di chuyển dữ dội thì cần phải thắt dây an toàn, nhưng quá trình vào bước nhảy dịch chuyển khá bằng phẳng, có thể cởi bỏ đai an toàn để dễ hít thở hơn, khụ ——”
Sự chấn động bất ngờ của phi thuyền khiến Phong Tuyết rung chuyển dữ dội, Heinrich không có chỗ niếu giữ đành bị ngã ra phía trước, được Lâm Tự đã lấy cánh tay, nhưng cho dù là như thế này, anh cũng gần như nằm lên vai cậu.
“Nguyên soái, cẩn thận chút.”
Giọng nói của Lâm Tự vang lên bên tai anh, mang theo một hơi ấm mà chủ nhân giọng nói không hề hay biết, Heinrich hơi nghiêng đầu, ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào hòa lẫn với hơi nóng. Ấm áp, ngọt ngào, ẩm ướt, nó khiến người ta nhớ đến ánh nắng vàng chiếu rọi trên gỗ rêu, khác xa với khí chất lạnh lùng mà Lâm Tự thể hiện trên bề mặt.
Lại tới nữa, cái mùi hương này.
Heinrich say mê dần trong ánh mắt, nhưng rất nhanh đã kéo lý trí về hiện thực, anh một lần nữa đứng lên, rời xa cái ôm ấp của hơi thở ngọt ngào ấy, cứng đờ bước về chỗ ngồi rồi ngồi xuống, trong phòng điều khiển một cánh tay robot được điều khiển bới Al bất ngờ mang đến cho anh một chiếc áo khoác quân phục.
Này một chiếc áo màu đen tuyền, sau khi Heinrich thay xong, vạt áo rũ đến dưới đầu gối, che đi bộ đồng phục chiến đấu không gian bên trong.
Heinrich ngồi trên ghế, nhìn thẳng về phía trước, thân thể thẳng tắp căng thẳng nhưng luôn liếc nhìn ghế lái bên phải, Lâm Tự đang dựa vào lưng ghế, hai tay cầm ly nước, nhìn rất thoải mái, nhắm hai mắt đang nghỉ ngơi.
Nhưng Heinrich một chút cũng không thể thả lỏng.
Hương thơm ngọt ngào từ làn da cổ lộ ra của Lâm Tự vẫn còn thoang thoảng đọng lại trên chóp mũi anh, không biết là Heinrich có bị ảo giác hay không, hay là hương thơm ngọt ngào này đang dần tràn vào khoang điều khiển chật hẹp.
Lần đầu tiên gặp mặt Lâm Tự, mùi hương ngọt ngào này tràn ngập toàn bộ không gian của ngôi nhà gỗ phong trắng, cho đến khi Heinrich đưa Lâm Tự đến bệnh viện, vẫn còn một mùi thoang thoảng theo sau anh, bất quá không còn nồng như vậy, không đến mức làm anh mất lý trí.
Sau này khi gặp lại, Heinrich lại không thể ngửi thấy mùi hương đó nữa, nhưng đến hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
Anh biết Lâm Tự không sử dụng cac mỹ phẩm dưỡng da có mùi hương, cũng không sử dụng nước hoa, loại hương thơm ngọt ngào này chỉ có thể đến từ chính Lâm Tự, Heinrich không phân biệt được đây là mùi hương gì, nhưng nó lại có thể khiến anh miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới nổi lên một ngọn lửa nóng.
Anh khoác thêm một cái áo cũng bởi vì muốn che đậy……
Nhưng Lâm Tự là Beta…… Chẳng lẽ Lâm Tự cải trang giới tính của mình sao? Cậu là Omega sao?
Heinrich lại nghĩ đến câu hỏi chí mạng này, đôi mắt mờ mịt không rõ ràng.