Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Tiểu Lâm? Cậu ấy……”
Arnold thấy viện trưởng lộ vẻ khó xử, tiếp tục hỏi: “Lâm tự tiên sinh không có tiện sao?”
“Mới ngày hôm qua cậu ấy mới xin nghỉ bệnh, hôm nay hẳn là ở nhà nghỉ ngơi. Về phần tin nhắn của Nguyên soái...” Viện trưởng cảm thấy đau đầu xác nhận: “Lâm Tự có hơi phản chủ nghĩa khoa học kỹ thuật, không thích dùng quang não, thường thường không nhận được tin nhắn, lần này có lẽ cũng bỏ lỡ nó.”
“Thân thể của Lâm tiên sinh có vấn đề gì sao?” Arnold truy vấn, đoàn khảo sát Trái Đất cổ không quá mười ngày nữa sẽ xuất phát, đến lúc đó có hạm đội Thâm Uyên hộ tống, nếu Lâm Tự đến lúc đó còn bệnh…
Viện Trưởng xua xua tay: “Đây là bệnh cũ của cậu ấy, không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là suy yếu mệt mỏi, không thể làm việc quá lâu được, yêu cầu về nhà tĩnh dưỡng.”
“Chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản thôi thì sao?”
“Chắc được đúng không?”
“Viện trưởng Triệu, có thể cho tôi địa chỉ của Lâm tiên sinh được không? Chúng ta muốn đi thăm cậu ấy.”
“Chỗ cậu ấy, chỗ cậu ấy.” lập tức viện trưởng không biết nên miêu tả địa chỉ của Lâm Tự như thế nào, châm chước một chút, cố hết sức mà thử: “Đi theo đại lộ số 4 ra khỏi thành phố, rồi đi vào đường một chiều theo hướng tây bắc, nhà cậu ấy ở đồng bằng kakamora, sẽ nhìn thấy một ngôi nhà gỗ một tầng màu trắng khi đi trên đường, cậu ấy không thích giao tiếp với người ngoài, nên chỗ đó chỉ có căn nhà của cậu ấy thôi.”
Hai người đành tạm biệt viện trưởng, điều khiển phi hành khí lướt qua đồng bằng kakamora, khi đến nhà của Lâm Tự, thì cũng hiểu được sâu sắc hàm ý về “Phản chủ nghĩa khoa học kỹ thuật” cùng “Không thích cùng người giao tiếp” của viện trưởng.
Toàn bộ đồng bằng Kakamora chỉ có một con đường duy nhất, cũng không có đường hàng không được chỉ định chính thức, mấy ngày nay ở Endymion trời mưa, không khí tràn ngập sương mù, Arnold đành phải tự tay điều khiển phi hành khí hạ xuống dưới màn sương mới thấy rõ quỹ đạo đi về phía trước từ vết bánh xe trên đường quốc lộ..
Một ngôi nhà làm bằng gỗ phong trắng, lợp ngói xanh xám đứng lẻ loi giữa vùng đất hoang vu rộng lớn, hoàn toàn không phù hợp với vật liệu và thiết kế kiểu mẫu của các tòa nhà ở thời Tinh Tế, ập vào trước mặt chính là căn nhà đậm chất trái đất.
Nó thậm chí không có trang bị tính năng truyền gọi, Arnold chỉ có thể tự mình đi đến hành lang gõ cửa, Heinrich ở một bên chờ đợi.
Trong phòng không có ánh sáng, không người đáp lại tiếng đập cửa.
Mưa phùn rơi lên trang phục quân sự đen như mực của Heinrich, loại vải đặc thù không bị thấm nước, nhưng những giọt nước lăn xuống vẫn làm mất đi vẻ sạch sẽ của bộ quân phục.
Arnold thấy nguyên soái nhấp môi, thở dài khuyên nhủ: “Nguyên soái, nếu không để hôm nào chúng ta lại đến? Chắc chủ nhân căn nhà này không ở đây.”
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy.” Heinrich nói, anh không thể ở lại đặt khi lưỡi liềm quá lâu được.
Heinrich · Sở nắm giữ hạm đội Thâm Uyên còn có một cái tên khác, gọi là quân đoàn tuần tra thứ bảy, sáu quân đoàn còn lại có các hạm đội từ ba đến năm, mỗi quân đoàn có một trạm cố định, chỉ có quân đoàn thứ bảy quanh năm tuần tra ở tinh vực đế quốc, xử lý những phần tử nguy hiểm sắp nhá nhem, hoặc đóng vai trò là lực lượng tiếp viện và tấn công dự phòng.
Quân đoàn thứ bảy chỉ có hạm đội Thâm Uyên dưới trướng, và vì những chiến công quân sự xuất sắc của Heinrich, chói lọi tinh tế, nhân loại dần dần lấy hạm đội Thâm Uyên và nguyên soái Sở, thay vì Quân đoàn thứ bảy và Chỉ huy của Quân đoàn Sở.
Hoàng đế cùng quý tộc khó tránh khỏi kiêng kị việc Heinrich có trong tay nhiều uy vọng như thế, rất ít để anh về thủ đô, cho dù trở về, hạm đội Thâm Uyên cũng chỉ có thể dừng ở đặt khu Lưỡi Liềm.
Heinrich · Sở đã dành chín phần mười cuộc đời mình để lơ lửng giữa các vì sao, đóng vai trò là ngọn giáo sắc bén nhất và tấm khiên cứng nhất của đế chế, đủ mạnh để chống lại sự nghi ngờ từ chính nhân loại.
Tin tức về việc phát hiện ra hành tinh Trái đất lần này quá quan trọng, Hoàng đế bệ hạ đã triệu Heinrich trở lại hành tinh thủ đô, tuy nhiên, sau khi thẩm vấn xong, anh vẫn phải rời đi càng sớm càng tốt, chỉ trong mười ngày, có quá nhiều việc phải giải quyết, chỉ có thể dành ra một chút thời gian để gặp một người xa lạ.
“Trong phòng có người.” Heinrich tiến lên một bước, tới gần cửa lớn.
“Phải không?” Arnold nghi hoặc phải chăng có thứ gì đó mà chỉ giác quan nhạy bén đặc biệt của Alpha cấp S mới cảm được, mà anh ta chỉ là một Alpha cấp A đành chịu.
Heinrich nhíu mày: “Cậu không ngửi được mùi hương gì sao?”
“Á? Cái gì hương vị?” Arnold theo bản năng hít hít cái mũi, ngoại trừ nước mưa và hơi thở của cây cỏ, thì không ngửi được mùi gì, anh ta nhìn xung quanh một lần, đột nhiên thấy từ bệ cửa sổ có một hộp đồ ăn mang đi: “Là vị thịt nướng sao? Cơm hộp đặt ở bên ngoài, hoặc là … để đó từ tối qua, một ngày rồi vẫn chưa bị mang đi, có khả năng Lâm tiên sinh vẫn chưa về.”
Không, không phải mùi thịt nướng……
Heinrich liếc nhìn đồ ăn nguội trong hộp mang về, không khỏi cau mày.
Anh ngửi được một mùi hương…… Vị ngọt.
Rất rất ngọt, ngọt đến mức làm anh cảm thấy xao động.
Mùi hương này càng lúc càng nồng. Trong phòng có cái gì?
Heinrich tiến lên vài bước, lực gõ cửa mạnh hơn.
Phanh ——
Bỗng nhiên âm thanh một vật nặng rơi xuống đất phát ra từ bên trong, theo sau là tiếng rên rỉ yếu ớt và tiếng kêu sợ hãi của các loài động vật.
Arnold lập tức thay đổi sắc mặt, thực sự có người sao.
Là Lâm Tự sao? Bệnh của cậu ấy nghiêm trọng như vậy sao?
Trước khi Arnold kịp phản ứng, Heinrich đã lấy khẩu súng năng lượng ánh sáng ra và nhắm vào ổ khóa cửa kim loại.
Chân dài của anh đạp mạnh văng cánh cửa và xômg vào trong, trong bóng đêm anh lần theo mùi hương ngọt ngào tìm đến, trong chớp mắt, trong góc đột nhiên xuất hiện một bóng đen, đánh ngã Heinrich.
Heinrich dùng đầu gối đứng vững đối phương, ý đồ xốc kẻ tập kích lên, thế nhưng không thành công!
Alpha thể chất S cấp cùng huyết mạch Long tộc đã mang lại cho Nguyên soái một thể lực cường tráng, đây gần như là lần đầu tiên trong đời anh bị một con người dùng tay không đè xuống và đánh đập!
Ngay sau đó, một mùi hương ngọt ngào càng thêm dày đặc rộn lẫn với hơi thở nóng ẩm tiến đến gần——
Cậu đưa tay của nguyên soái ra sau lưng, ấn chặt trên vai, sau đó cắn vào cổ nguyên soái!
Máu tươi tràn ra, mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng, đầu óc đang mê mang tức khắc thanh tỉnh, đột nhiên cậu trừng lớn hai mắt, một đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng kim như thủy tinh lạnh lẽo hiện ra..
Sợi dây nhận được tín hiệu nguy hiểm trong lòng Lâm Tự trong nháy mắt co lại đến mức căng nhất, giống như một con báo từ trên mặt đất nhảy bắn lên, dòng máu nóng đã tràn vào dạ dày của cậu……
Ngày hôm qua sau khi về đến nhà, Lâm Tự đến cơm cũng không thèm ăn đã ngã lăn trên giường, phản ứng đào thải mảnh liệt làm hiến khắp cơ thể cậu cảm thấy nóng bừng và đau đớn, cậu buộc mình phải ngủ, nhưng lại rơi vào một giấc mơ hỗn loạn và khó hiểu, cậu không ngừng ra mồ hôi, giống như một con cá mắc cạn, không có cách nào nhảy vào trong nước, chỉ có thể dựa vào chỉ đành dựa vào nước chảy từ chính cơ thể mình để thấm ướt làn da khô khốc.
Lâm Tự không biết hằng tinh có bay lên hay hạ xuống hay không, cậu không thể phân biệt ra thời gian, cho đến một tiếng vang truyền đến, cậu ngã từ trên giường xuống, mới có cảm giác được với thế giới hiện thực
Kể xâm nhập đã đến gần, một cổ năng lượng mãnh liệt cũng đang theo đến gần, khiến thần trí của Lâm Tự đột nhiên nảy lên, đầu óc gần như hỗn loạn trong nháy mắt liền nhào tới cắn một miếng lên phần da duy nhất lộ ra trên thân người đang tới.
Dòng máu nóng bỏng đã làm đầu óc cậu tỉnh táo lại, nhanh chóng nhảy thoát, nhưng máu đã chảy xuống bụng, cơn choáng váng trong đầu càng mãnh liệt hone, cậu hoảng hốt dần bất tỉnh.
Sau khi Arnold kịp phản ứng, liền giơ súng ánh sáng lên người Lâm Tự, ánh sáng xanh nhạt nguy hiểm lóe lên như một tín hiệu nhắm và bắn, khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng năng lượng chuẩn bị xuyên thấu kẻ tập kích này, nhưng Heinrich theo bản năng che chở cho người này.
“Đừng nổ súng!”
Heinrich ngăn Arnold lại, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác, tay anh bóp chặt sau cổ Lâm Tự, xác nhận người này thật sự hoàn toàn ngất xỉu, không có tính công kích nữa mới buông lỏng khống chế,
Anh bế Lâm Tự lên, anh mới nhận ra rằng người thanh niên vừa rồi đè nén anh hoàn toàn bất động, cậu ấy bồng bềnh nhẹ như mây, gầy gò đến mức khi ôm vào lòng có cảm giác không thoải mái.
“Nguyên soái, tên này…”
“Là Lâm Tự.” Heinrich trả lời, năng lực nhìn ban đêm của anh rất tốt, khi cậu ấy vùi đầu vào anh, thì anh đã nhận ra ngay thân phận của thiếu niên: “Mở đèn lên.”
Sau khi nhận lệnh, Arnold gọi trí năng trong nhà để bật đèn nhưng không có kết quả, anh ta đi tìm kiếm cảm ứng nguồn sang cũng không thấy đâu, mầm mò một hồi lâu, rốt cuộc anh ta đã sờ soạng ở trên vách tường tìm thấy một công tắc cổ điển.
Anh ta thiếu chút nữa nghĩ cái tên theo chủ nghĩa phản khoa học này sẽ dùng nến để thấp sáng đó, dù sao trong phòng khách vẫn còn một chiếc lò sưởi thô sơ đang cháy, củi đã cháy hết, giờ chỉ còn lại vài tia lửa.
Ánh đèn sáng lên, Lâm Tự đang hôn mê vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng đột ngột, khó chịu nheo mắt lại, Arnold cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của cậu, lục soát tư liệu của người này trong trí nhớ, thì xác định không lầm người.
Ảnh chụp Lâm Tự trong tư liệu rất gầy gò xanh xao thon gầy, hiện tại cũng thế, nhưng vì ốm đau nên sự lạnh nhát đã bị giảm bớt, mái tóc dài ngang nửa ướt và lộn xộn, bị thân hình cao lớn của Heinrich ôm vào, càng tăng thêm phần yết đuối,
Một đôi thỏ mèo lo lắng đi vòng quanh chủ nhân, kêu ríu rít và kéo quần Heinrich nhằm cố gắng trèo lên.
Trên cổ Heinrich có một vết máu đỏ tươi và vết răng đặc biệt bắt mắt.
Tên này dám cắn nguyên soái một ngụm! Nguyên soái bế đàn ông theo phong cách công chúa?
Arnold trong lúc nhất thời không biết ý nghĩ nào đáng sợ hơn, vội vàng nói: “Nguyên soái, nếu không để tôi…”
“Cậu ấy đang phát sốt, tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện,” Heinrich không thèm để ý đến vết thương nhỏ trên cổ, nhưng nhiệt độ cơ thể của Lâm Tự nóng đến dọa người, nhưng mỗi một bước anh đi, tiểu Hắc cùng tiểu Bạch liền cùng một bước, anh không thể không kêu Arnold đang sắp hóa đá: “Bế hai con mèo kia lên đi.”
Mặt trời là mọc từ phía tây sao? Hay là huyết mạch Long tộc của nguyên soái đã át đi thần trí rồi?
Nguyên soái Sở, một người Sấm rền gió cuốn, thiết huyết vô song thế nhưng không có giết chết kẻ vừa mới tập kích mình —— tuy rằng kẻ tập kích chưa làm được gì, lại vẫn tri kỷ nhớ mang thú cưng của người ta đi theo —- mà Arnold thừa nhận hai con thỏ mèo này đáng yêu đến mức làm tim người khác tan chảy.
Thậm chí sau khi đưa người đến bệnh viện, nguyên soái đã hủy bỏ yến hội đã sắp xếp hôm đó và vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bệnh nhân từ bên giường!
Nguyên soái đại nhân, ngài đây là muốn làm gì?!
Arnold vẻ mặt ngơ ngác đi vào phòng bệnh, đưa hồ sơ bệnh án điện tử cho Heinrich, Lâm Tự vẫn đang ngủ say trên giường bệnh, đồ bệnh nhân mặc lên người cậu nhìn thật trống vắng, hai con thỏ mèo cuộn tròn ở một góc chăn bồi cậu ngủ.
Heinrich cúi đầu xem bệnh án: “Chứng viêm cùng… Suy dinh dưỡng?”
“Bác sĩ nói không có bệnh gì nghiêm trọng,” Arnold nhớ lại lời bác sĩ, giải thích nói: “Viêm có thể do cảm lạnh, uống thuốc có thể khỏi nhanh chóng, nhưng tình trạng suy dinh dưỡng cần phải điều chỉnh từ từ, bác sĩ căn cứ theo những dinh dưỡng thiếu hụt trong cơ thể của Lâm tiên sinh để điều phối tính chất dinh dưỡng chuyên biệc, ba tháng tiếp theo đúng giờ đúng liều lượng mà dung để khôi phục lại hoàn toàn.”
“Vì sao lại có chuyện suy dinh dưỡng này?” Heinrich nhìn Lâm Tự đang ngủ say, nhớ tới thiếu niên nhẹ như lông hồng, ánh mắt chậm rãi đông cứng lại.
“Ách, cái này……”